Chúc mừng bà Higurashi, đó là một cô bé.
Cô y tá thông báo, trên tay bồng một đứa bé quấn trong một tấm chăn màu hồng phấn. Bà Higurashi mỉm cười mệt mỏi rồi ngất đi vì kiệt sức.
__________________________________
Khi bà Higurashi thức dậy, trời đã tối, cô nhìn quanh căn phòng bệnh của mình. Cô âu yếm nhìn chồng mình, người đang gục đầu ngủ cạnh giường bệnh, nắm chặt lấy tay cô không buông. Cô nhẹ nhàng rút tay lại, không muốn chồng mình tỉnh giấc nhưng thất bại, chồng cô mở mắt.
Em tỉnh rồi - Chồng cô nói, mỉm cười.
Vâng, em đã ngủ trong bao lâu?
Hơn 5 giờ đồng hồ. Bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi nên anh đã bảo mọi người về trước.
Tại sao anh không về nhà với mọi người? - cô ấy hỏi.
Anh không thể để một mình em ở lại đây. Ngoài ra, anh cũng muốn nhìn thấy con gái của chúng ta.
Ông Higurashi mỉm cười, nét mặt rất hạnh phúc vì sự ra đời của đứa con gái thứ hai. Bà Higurashi cũng mỉm cười hạnh phúc. Họ chỉ im lặng, nhìn nhau, tận hưởng niềm hạnh phúc khi có tiếng gõ cửa và một cô y tá bước vào phòng. Cô y tá còn rất trẻ, khoác trên mình bộ đồ y tá trắng tinh, trên tay ôm một tấm chăn màu hồng phấn. Bà Higurashi gượng dậy.
Tôi có thể nhìn thấy con gái tôi không? Tôi có thể giữ con bé? - Cô ấy hỏi.
Y tá cố nén cười trước thái độ khẩn trương của người mẹ trẻ, rồi trả lời:
Tất nhiên, cô có thể giữ em bé. Tôi đã mong cô thức dậy để hỏi xem cô muốn cho con bé uống sữa ngoài hay sữa mẹ?
Sữa mẹ- cô trả lời không chút do dự.
Được rồi - cô y tá tiến lại gần giường, đặt cô bé mới sinh vào tay bà Higurashi rồi rời khỏi phòng.
Bà Hirgashi kéo tấm chăn ra một chút để cô và chồng mình có thể nhìn rõ hơn cô con gái nhỏ của họ. Cả hai người đều mở to mắt ngạc nhiên vì cô bé đang nhìn chằm chằm vào họ. Cô bé có đôi mắt nâu tuyệt đẹp mà bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn có và gò má phúng phính. Cô có một nụ cười dễ thương, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt tấm chăn đang quấn quanh người. Con bé có một ánh mắt ngây thơ, pha chút khó chịu. 'Chắc con bé đang đói'- bà Higurashi thầm nghĩ. Đôi vợ chồng trẻ nhìn nhau, mỉm cười.
Em sẽ cho con bé bú.
Chồng cô gật đầu. - Em có muốn anh ra ngoài không?
Không, anh có thể ở lại.
Phần còn lại của buổi tối yên bình trôi qua.
___________________________________
Buổi sáng hôm sau, bà Higurashi bị đánh thức bởi tiếng khóc của con gái mình. Cô ngồi dậy, bế con gái mình rồi cho nó ăn. Ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm rèm của bệnh viện, chiếu thẳng vào khuôn mặt đang say ngủ của chồng cô, khiến anh tỉnh giấc. Anh vươn vai, cúi xuống hôn lên má cô rồi bước vào phòng tắm. Khi anh trở lại, anh thấy vợ mình đang ngồi trên giường với con gái trong vòng tay. Con gái của anh đã no và dường như đang ngủ rất ngon lành.
Chúng ta cần đặt tên cho con bé- vợ anh lên tiếng.
Anh cũng đã suy nghĩ về nó, anh muốn con gái chúng ta có một cái tên thật đặc biệt.
'Một cái tên thật đặc biệt'- cô thầm nghĩ.
Có một khoảng thời gian im lặng khi cha mẹ trẻ suy nghĩ về một cái tên cho con gái mình.
Kagome thì sao?- cô ấy đề nghị.
Kagome... - chồng cô ngẫm nghĩ một hồi - Anh thích nó, vậy tên con bé sẽ là Kagome. Cái tên này rất phù hợp với một cô bé xinh đẹp như con gái chúng ta.
Quyết định vậy đi- bà Higurashi mỉm cười, nhìn cô con gái bé nhỏ đang say ngủ trong vòng tay mình với một khuôn mặt yên bình - Kagome, mẹ hi vọng con sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp với một trái tim rộng lớn.
Dĩ nhiên cô ấy sẽ- anh nói, vuốt ve tóc Kagome bằng ngón tay cái của mình - Con bé sẽ có trái tim rộng lớn giống như em. Và mọi phụ nữ sẽ khao khát có được vẻ đẹp của con bé.
Vậy có nghĩa là anh sẽ phải bảo vệ con bé khỏi mọi người đàn ông mà nó gặp- cô ấy trêu trọc.
Anh khịt mũi rồi trả lời - Không ai được chạm vào con gái của anh khi không có sự cho phép của anh.
Cô gật đầu rồi mỉm cười, hài lòng với sự bảo vệ của chồng mình cho con gái của họ. Bất thình lình có tiếng gõ cửa, cô y tá mà họ gặp ngày hôm qua bước vào.
Y tá mỉm cười với cặp vợ chồng rồi bước tới cạnh giường bệnh - Tôi hi vọng hai người đã có một giấc ngủ ngon đêm qua.
Hai người gật đầu đáp lại.
Bác sĩ muốn tôi thông báo với hai người rằng tình trạng của cô rất tốt, cô có thể xuất viện vào hôm nay nhưng bác sĩ khuyên cô nên đợi tới ngày mai.
Bà Higurashi gật đầu - Cảm ơn
Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi. - cô y tá trả lời rồi quay người bỏ đi.
____________________________________
Đồng hồ chỉ 6 giờ khi mặt trời xuất hiện, bao trùm căn phòng trong ánh nắng rực rỡ. Kagome vẫn ngủ ngon lành trên giường bệnh. Ông Higurashi rời phòng, đi làm thủ tục xuất viện. Trong lúc ấy, bà Higurashi vào phòng tắm, thay bộ quần áo bệnh viện ra, diện nên người bộ váy màu vàng đơn giản. Rời khỏi phòng tắm, nhận thấy chồng mình chưa trở lại, cô lôi vali ra và bắt đầu đóng gói.
Cô vẫn còn một chút đau sau khi sinh nở. Vì đây là lần thứ hai cô sinh con nên nó không đau như lần đầu tiên, Kagome đã được sinh ra dễ dàng hơn so với chị gái của con bé. Tuy nhiên, điều khiến cô băn khoăn là cô ấy chỉ vừa mới sinh con gái đầu lòng khi cô mang thai Kagome. Ba tháng sau khi sinh con gái đầu tiên của họ, cô phát hiện mình đã mang thai gần một tháng. Điều kì lạ là kể từ khi cô sinh con, cô không hề có quan hệ với chồng mình. Tuy nhiên, cô đã thực sự mang thai và chồng cô nói họ nên tới bác sĩ để kiểm tra.
Một vài tuần sau, họ đã tới gặp bác sĩ. Bác sĩ đã khẳng định cô đang mang thai và đứa con là của chồng cô. Cả hai đều thở phào nhẹ nhõm. Chồng cô đã từng nghi ngờ đó không phải là con của anh vì họ đã không có quan hệ kể từ khi con gái đầu của họ được sinh ra. Họ đã nói điều này với bác sĩ và dường như ông ấy cũng không có câu trả lời cho họ. Bác sĩ cho rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Vì vậy, họ đã bỏ qua nó và rất vui mừng vì gia đình họ sắp có một thành viên mới và con gái của họ sắp có một em trai hoặc một em gái.
Một tiếng gõ cửa vang lên, thức tỉnh bà Higurashi từ những kí ức của mình. Chồng cô vào phòng, tiến tới chỗ cô rồi hôn lên má.
Em đã chuẩn bị xong chưa, chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào em muốn.
Em đã thu dọn hết đồ đạc, chúng ta có thể về ngay bây giờ? - cô hỏi.
Được rồi, chúng ta về nhà. - chồng cô gật đầu.
Ông Higurashi đón lấy chiếc vali trên tay vợ rồi đi ra cửa. Vợ anh quay lại giường bệnh để lấy con gái họ. Cô nhẹ nhàng bồng Kagome lên, một tay đỡ đầu rồi tiến ra cửa, nơi chồng cô đang chờ đợi. Họ đi qua hành lang, sát bên nhau rồi bước vào thang máy. Khi cửa thang máy mở ra, họ bước ra ngoài, bà Higurashi vẫy tay chào cô y tá đã đối xử rất tử tế với họ, cô y tá đã bồng Kagome tới cho cô. Sau đó, họ rời bệnh viện và về nhà.
************************************
Ngày tôi trào đời là ngày mà một niềm hi vọng mới đã được nảy sinh. Không một ai biết thế giới đang dần chìm vào bóng tối. Nhưng vẫn luôn có một tia hi vọng. Tôi không hề biết cuộc sống của tôi lại rất phức tạp, nhưng cũng đầy hứa hẹn. Tôi sẽ không bao giờ quên anh ấy, tình yêu duy nhất của cuộc đời tôi. Người đã đem ánh sáng tới cuộc sống mịt mù của tôi. Tên tôi là Kagome Higurashi, và đây là câu truyện của tôi...
End chap 1.