Vài tuần đã trôi qua kể từ vụ việc xảy ra ở đền Higurashi. Inuyasha và Kagome một lần nữa trở thành đôi bạn thân, còn thân hơn cả lúc nhỏ. Thỉnh thoảng, Inuyasha tới đền Higurashi chơi, hai người lại như hồi còn nhỏ, nô đùa dưới gốc Thần Mộc. Nhưng Kagome biết, mọi chuyện đã đổi thay, họ không thể nào trở lại cái khoảng thời gian hạnh phúc ấy nữa. Anh là bạn trai của Kikyou và cô là em gái của Kikyou, sự thân thiết quá mức giữa họ thật khó để người ta chấp nhận.
Thời gian dần trôi, cảm xúc cô dành cho anh ngày càng trở lên mạnh mẽ. Thật khó để kiểm soát tình cảm dành cho anh khi anh luôn chăm sóc, quan tâm tới cô. Dù chỉ là một lon nước giờ nghỉ trưa, hay nhặt hộ chiếc lá trên tóc cô cũng khiến trái tim cô rung rinh. Và cô nhận ra, mình đã thích anh, rất nhiều.
Thích một ai đó là chuyện vô cùng hạnh phúc đối với nhiều người, nhưng với Kagome, thứ tình cảm này là vô cùng sai trái. Nó là một sai lầm, một sai lầm khủng khiếp có thể phá hủy tình bạn của cô với Inuyasha cũng như tình chị em với Kikyou. Cô không bao giờ muốn chuyện đó xảy ra, không bao giờ. Quên Inuyasha đi là cách tốt nhất cho cả ba người, và đó chính là lựa chọn của cô, tránh xa anh, tránh xa người bạn thân nhất của mình.
Kể từ khi cô quyết định quên đi tình cảm của mình dành cho anh, cô luôn tìm đủ mọi lí do để lảng tránh anh, từ chối mọi cử chỉ quan tâm anh dành cho cô. Tất nhiên, Inuyasha nhận ra điều đó, anh không hiểu tại sao cô lại tránh mặt anh. Nhiều lần, anh hỏi cô nhưng cô luôn nói rằng cô không tránh anh, là anh tưởng tượng ra thôi. Anh không tin nhưng cũng chẳng biết nói gì, chỉ đành lẳng lặng chôn giấu nỗi buồn trong lòng.
__________________________________
Như mọi ngày, năm người lại tụ tập dưới gốc anh đào sau trường. Thay vì ngồi cạnh Inuyasha như vài tuần trước, Kagome cố ý ngồi càng xa hắn càng tốt, điều này khiến hắn không vui. Kikyou, Sango và Miroku cũng nhận ra điều này, ba người rất lo lắng cho cô. Kikyou lên tiếng hỏi trước:
Kagome, em không sao chứ?
Cô ngồi thẫn thờ nãy giờ, nghe Kikyou nói, cô giật mình, lắp bắp mãi mới thốt ra hai từ- Em ổn!
Chị thấy em không ổn chút nào! - Sango quan tâm.
Đúng đó! Dạo gần đây anh thấy em lạ lắm đó! - Miroku xen vô.
Còn Inuyasha, hắn ngoảnh mặt đi, không thèm quan tâm. Cô đã không muốn nhìn mặt hắn thì việc gì hắn phải quan tâm. Hắn giận thật rồi.
Cô rất biết ơn vì mọi người đã quan tâm, nhưng cô đâu thể nói ra sự thật, cô cười giả tạo- Em không sao thật mà! Tại dạo này lo học nhiều quá nên tinh thần không tốt thôi! Mọi người không cần lo cho em đâu! - cô nói xạo.
Nghe vậy, Kikyou và Miroku gật đầu hiểu biết, riêng Sango thì không tin lấy một câu.
Mọi người muốn ăn gì không, để tôi đi mua! - Sango hỏi.
Sao bữa nay Sango tốt vậy? - Miroku trêu.
Sango nổi cáu- Ý cậu là bình thường tôi không tốt hả?
Miroku toát mồ hôi- K... Không... Tôi không có ý đó!
Sango định chửi thêm vài câu thì Inuyasha lên tiếng- Thôi đi! Hai người mà cãi nữa thì tới khuya cũng chưa mua được đồ ăn đâu!
Kikyou gật gật, Kagome chỉ biết cười khúc khích. Sango hạ hoả, nhìn chằm chằm vào Miroku như muốn nói: Lần này tha cho cậu.
Mọi người muốn ăn gì đây? - Sango hỏi, thiếu kiên nhẫn.
Nhận thấy không ai có tâm trạng trả lời, Kikyou nói- Như bình thường là được rồi!
Ok! - quay sang Kagome- Đi cùng chị nha, Kagome!
A, được! - Kagome đứng dậy rồi đi theo Sango.
__________________________________
Căn tin lúc này khá vắng người, Kagome và Sango đặt đồ ăn rồi ngồi chờ ở bàn gần đó.
Giờ chỉ có hai chúng ta, em nói cho chị biết được không? - Sango đột ngột lên tiếng khiến Kagome giật mình.
Nói chuyện gì?
Là chuyện hồi nãy đó!
Em nói rồi mà, là do em... - cô chưa kịp nói hết câu thì Sango cướp lời.
Đừng nói dối, em tưởng có thể gạt được chị hay sao?
Kagome mở miệng định nói nhưng lại thôi. Sango tiếp tục:
Chị biết có chuyện gì đó khiến em không vui, nói cho chị biết đi!
Cô lắc đầu - Em không thể!
Sango thở dài, cô cũng đoán được đó là chuyện gì- Là vì hắn sao?
Cô hoảng hốt, cặp mắt nâu mở to- K... Không phải!
Vậy đúng là vì hắn rồi! Em không thể gạt được chị đâu! Thừa nhận đi!
Cô miễn cưỡng gật đầu thừa nhận. Sango nhìn cô với ánh mắt đượm buồn.
Rốt cuộc giữa em và hắn đã có chuyện gì?
Cô lắc đầu- Không có!
Vậy tại sao em lại tránh mặt hắn? - Sango ép.
Cô nhất quyết không mở miệng trả lời, cúi đầu xuống, không dám nhìn Sango.
Trả lời chị đi! - Sango hét lên, đám học sinh nhìn cô- Kagome, trả lời đi!
VÌ EM THÍCH ANH ẤY! - Cô không chịu đựng nổi, hét lớn, căn tin im bặt, mọi ánh mắt đều dồn về phía hai người- Em thích anh ấy! Em thích Inuyasha! - cô thì thầm, nước mắt lăn dài trên má.
Sao em có thể... - Sango đang nói thì Kagome xen vào.
Em biết! Em biết em không nên thích anh ấy!
Vậy tại sao em lại làm vậy?- Sango thầm thì.
Em không thể ngăn mình thích anh ấy! Em cảm thấy vô cùng có lỗi với Kikyou, nhưng em không thể không thích anh ấy! - cô nói, lau nước mắt.
Hai người im lặng hồi lâu, đồ ăn được đem ra để trên bàn nhưng họ không để ý.
Quên hắn đi! - Sango đột nhiên nói.
Cô ngẩng đầu lên nhìn- Em đang cố gắng quên anh ấy!
Em nhất định phải quên! - Sango ra lệnh.
Em biết! Nhưng em không thể! - cô lẩm bẩm.
Dù không làm được cũng phải làm! Chuyện giữa em và hắn là không thể nào! Em thích hắn nhưng chưa chắc hắn đã thích em! Quên hắn đi, Kagome! Rồi em sẽ tìm thấy một người tốt hơn hắn! - Sango vỗ vai cô.
Hắn là ai? - Inuyasha không biết từ đâu xuất hiện, bực tức hỏi.
Inuyasha? - hai người đồng thanh.
Nói đi, hắn là ai?
Sao cậu lại ở đây? Cậu đã nghe thấy cái gì? - Sango lo lắng.
Hai người đi lâu quá nên tôi tới tìm! Giờ nói đi, người đó là ai?
Kagome và Sango kinh hãi, không biết nói gì. Sango nhìn quanh, cố lảng tránh câu hỏi của hắn, rồi cô thấy tên nam sinh tóc nâu đang ngồi gần đó, cô đánh liều thốt lên:
Hojo, là Hojo! Kagome thầm thích tên đó nhưng tôi phản đối! - Sango bịa chuyện, Kagome kinh ngạc, mắt mở to, muốn hét lên không phải nhưng không dám- Chuyện là vậy đó! Tôi nghĩ tên Hojo đó sẽ không thích Kagome nên tôi mới khuyên em ấy nên quên hắn đi!
Hắn cau mày khi nghe Sango nói, tay hắn nắm chặt thành nắm đấm, hắn quay sang nhìn Kagome dò hỏi- Đúng vậy không, Kagome?
Cô toan nói không nhưng Sango đá chân cô rồi nháy mắt với cô. Hiểu ý, cô đáp- Đúng vậy! Em thích Hojo kun nhưng có lẽ cậu ấy không thích em, tốt hơn em nên quên cậu ấy đi!
Trái tim hắn tan nát khi nghe cô nói thích người khác. Hắn muốn tìm tên Hojo đó và đập cho hắn tơi bời hoa lá. Ông trời dường như nghe lời cầu nguyện của hắn, tên Hojo đó đột nhiên đi tới chỗ hắn đang ngồi. Hắn cố kiềm chế mình để không đứng dậy cho thằng đó một quả đấm.
Chào! - Hojo cười toe toét.
Chào, Hojo kun! - Kagome chào hắn.
Có chuyện gì? - Sango tỏ thái độ.
Không có gì! Chỉ là, mai là chủ nhật, tôi muốn mời Higurashi đi chơi! - tên đó gãi đầu.
Kagome toan từ chối thì Sango đập tay lên bàn, đứng bật dậy nói lớn- Em ấy sẽ đi!
Kagome kéo tay Sango, nhìn cô với ánh mắt van nài, cầu cứu. Sango gật đầu, mấp máy môi hai chữ yên tâm rồi quay lại nhìn Hojo- Tôi có ý này! Tôi cũng sẽ đi chung, chúng ta hẹn hò đôi đi!
Hojo hơi thất vọng nhưng đành miễn cưỡng gật đầu. Kagome thở phào nhẹ nhõm.
Inuyasha ngồi nghe nãy giờ, hắn không thể phản đối nhưng cũng không yên tâm khi Kagome đi chơi với tên kia. Nghe Sango nhắc tới hẹn hò đôi, hắn cười ranh mãnh- Vậy tôi cũng đi!
Sango và Kagome kinh ngạc nhìn hắn- Hả???
Có vấn đề gì sao? - hắn thờ ơ.
Hai người lắc đầu nguầy nguậy.
Tốt! Ngày mai, 8 giờ trước cửa Tropical land! - hắn quyết định.
Ba người gật đầu, không dám phản đối. Hắn xách túi đồ ăn rồi bước đi, tới cửa căn tin, hắn ngoảnh lại- Đi thôi!
Kagome và Sango chào tên Hojo rồi đuổi theo Inuyasha.
___________________________________
Tối đó, Miroku đang ngồi coi chương trình thời trang áo tắm thì chuông cửa vang lên. Hắn kêu người giúp việc ra mở cửa còn hắn thì vẫn yên phận tại chỗ coi TV, mắt dán chặt vô màn hình.
Gớm, hay nhỉ!- giọng nói đầy sát khí của Sango.
Hắn thấy lạnh cả sống lưng, chậm rãi quay người lại nhìn Sango- San... Sango, sao lại tới đây?
Bộ tôi không thể tới sao?- Sango khoanh tay trước ngực.
Tất nhiên là không rồi... à, ý tôi là Sango muốn tới lúc nào cũng được.- hắn toát mồ hôi hột.
Vậy hả? Thôi bỏ qua đi! Có chuyện khác muốn tính sổ với cậu đây!- cô ngồi xuống ghế đối diện hắn.
C... Chuyện gì vậy?- hắn lắp bắp.
Cô nở một nụ cười hết sức ngọt ngào nhìn hắn- Không có gì... chỉ là hồi nãy khi tôi gọi cho cậu, cậu kêu bận học rồi gác máy. Vậy tại sao bây giờ cậu lại ngồi đây xem mấy thứ vô bổ này?- cô liếc nhìn TV.
Mặt hắn xanh mét- T... Tôi vừa học xong!
Hô, nhanh dữ! 20 bài toán, 5 bài luận văn cộng với bản báo cáo nghiên cứu hoá học mà cậu chỉ mất có 30 phút. Giỏi thật đó!- cô vỗ tay.
Mắt hắn giật giật- Chuyện nhỏ! Tôi là thiên tài mà!
Vậy ngày mai thiên tài cùng tôi tới Tropical land chơi nha!- cô thờ ơ, nhìn đồng hồ rồi đứng dậy ra về- Tôi về đây!
Hắn định đuổi theo từ chối thì cô quay lại nhìn hắn với ánh mắt sát nhân- Cấm cậu từ chối!
Hắn nuốt nước bọt rồi gật đầu lia lịa.
Tốt! Ngày mai 8 giờ trước cửa Tropical land!- cô cười rồi đi về phía cửa.
Cánh cửa vừa đóng sầm lại hắn ngã quỵ xuống sàn, khóc không ra nước mắt.
____________________________________
Đúng 8 giờ sáng ngày hôm sau, sáu người đã có mặt trước cổng khu vui chơi. Tên Hojo cười tít mắt không thôi khiến cho Inuyasha và Sango vô cùng khó chịu, tay chân ngứa ngáy vì không thể đập cho hắn một trận. Kagome thì chán nản khi cứ phải nghe tên đó lải nhải về việc chăm sóc sức khoẻ gì gì đó. Chốc chốc, Kikyou lại liếc nhìn Kagome và Hojo rồi tủm tỉm cười, chẳng biết cô đang nghĩ cái gì. Riêng Miroku thì phờ phạc thấy rõ, hở chút là ngáp ngắn ngáp dài. Chả là đêm qua hắn đã thức trắng đêm để hoàn thành mớ bài tập. Hắn vốn định hôm nay ở nhà cả ngày để làm, ai dè Sango lại ép hắn tới đây. Đúng là người tính không bằng trời tính. Hắn suýt thì lăn ra đất ngủ, may mà Sango túm được. Cô dúi cho hắn một quyển tạp trí. Hắn không hiểu cái mô tê gì, mở ra coi. Vừa coi xong mắt hắn sáng lên, mặt tươi tỉnh hẳn, sức lực không biết từ đâu lấp đầy hắn. Hắn cứ vậy, dán mắt vô cuốn tạp trí.
Kagome nhìn hắn rồi nhìn sang Sango dò hỏi. Sango chỉ thở dài rồi tới chỗ Kagome.
Sao tự dưng anh Miroku tỉnh táo dữ vậy?- Kagome nhìn Miroku.
Chị vừa đưa hắn cuốn tạp trí áo tắm, không tỉnh sao được!- Sango thờ ơ nói.
Kagome đành bó tay, không biết phải nói gì.
Nè, mấy người có định vô không vậy?- Inuyasha càu nhàu, khó chịu.
Tới liền!- Sango đáp rồi kéo Kagome và cả Miroku về phía quầy bán vé, nơi ba người kia đang đứng.
Higurashi, để mình mua vé cho bạn!- Hojo nói với Kagome.
Cô chưa kịp phản ứng thì Inuyasha xen vô- Khỏi đi! Tôi mua vé cho năm người rồi! Phần cậu, cậu tự mua đi!
Vậy sao? Thôi được rồi!- Hojo gãi đầu rồi vào mua vé.
Kikyou kéo tay Inuyasha- Sao anh lại làm vậy? Kagome và Hojo đang hẹn hò, để cậu ta mua vé cho con bé là đúng mà!
Hứ! Anh không ưa tên đó!- hắn quay mặt đi.
Anh thật là...- Kikyou sắp nổi giận may mà Sango kịp cản. Sango cười thầm trong lòng, cô vốn đâu ưa gì tên Hojo đó. 'Làm tốt lắm, Inuyasha!'- cô nghĩ.
____________________________________
Tropical land mới khai trương cách đây không lâu nên cả đám chưa ai từng tới đây chơi. Lần này đi coi ra cũng không phải chuyện xấu. Vừa được đi chơi, vừa được tới cho biết, có ngu mới không đi.
Nhìn từ ngoài vào thấy chỗ này cũng bình thường, nhưng vào trong rồi mới thấy nó rất rộng. Vì mới khai trương nên khách tới đây rất đông, đâu đâu cũng thấy toàn người là người. Khó khăn lắm mới tìm được một trò chơi đang vắng khách, vậy là cả lũ quyết định tới đó chơi.
Vừa mua xong vé chơi tàu lượn, Sango đã kéo Kagome lên tàu ngồi cùng mình, để cho Miroku xử lý tên Hojo khó ưa kia. Inuyasha thấy vậy cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tàu vừa lăn bánh, mặt Hojo đã tái mét. Miroku ngồi cạnh nhưng cũng chẳng thèm để tâm tới hắn. Con tàu cứ đi nhanh dần, nhanh dần rồi lên dốc, gần tới đỉnh thì chậm lại. Hojo thở dài nhẹ nhõm nhưng chưa kịp định thần thì tàu đã lao xuống dốc với tốc độ chóng mặt. Hắn bám chặt vào ghế, mắt nhắm tịt vì sợ hãi. Năm người còn lại thì la hét thích thú.
Vài phút sau, tàu quay trở lại vị trí xuất phát. Anh nhân viên siêu đẹp trai tiến tới chỗ họ rồi cười thật tươi- Nhân dịp mới khai trương, mỗi trò chơi đều được khuyến mãi. Các em có muốn đi thêm vòng nữa không?
Năm người cười thích thú rồi gật đầu. Hojo đang trong trạng thái không ổn chút nào nên khó lòng mở miệng từ chối.
Tàu lại lăn bánh, năm người lại hò reo đầy phấn khích. Trong khi đó, Hojo đang ngồi vật vã, mặt mày xanh mét, ngất lên ngất xuống. Bộ dạng của hắn phải nói là vô cùng thảm thương.
Tàu dừng lại, Kagome, Sango, Miroku, Kikyou và Inuyasha xuống tàu với tinh thần không thể nào tốt hơn được nữa. Còn Hojo, hắn chật vật xuống khỏi tàu, xém nữa là vấp té. Đầu tóc hắn rối bù, mặt mày vẫn tái mét.
Hojo kun, cậu ổn chứ?- Kagome lo lắng hỏi han.
Hắn gượng cười- Mình ổn!
Kagome nhìn hắn ái ngại, lôi ra chai nước, đưa cho hắn- Nè, uống đi!
Hắn cầm lấy rồi uống một hơi thật dài. Inuyasha liếc nhìn rồi quay người bỏ đi- Đi thôi!
____________________________________
Đến giữa trưa, sáu người đều đã mệt lả vì chơi quá nhiều. Thế là Miroku kéo mọi người tới khu ẩm thực nghỉ ngơi, tiện thể ăn uống gì đó. Mọi người vừa ăn vừa cười nói vui vẻ, như thể Hojo không hề có mặt ở đó.
Thấy Hojo có vẻ lạc lõng, cô đơn, Kagome quay sang trò chuyện với hắn- Hojo kun, cậu ổn chưa?
Hắn lại cười- Mình ổn! Cảm ơn, Higurashi!
Ngồi tàu lượn thôi mà nhìn cứ như sắp chết vậy!- Inuyasha mỉa mai.
Đúng rồi đó! Đàn ông con trai gì mà không bằng đám con gái, mất mặt quá đi!- Miroku thêm vào.
Hojo im bặt, không dám lên tiếng.
Hai anh thật là quá đáng! Sao cứ trêu Hojo kun hoài vậy?- Kagome bất mãn.
Inuyasha và Miroku nghe vậy cũng đành thôi. Kikyou lại cười tủm tỉm, nháy mắt với Kagome.
Bảo vệ người ta quá vậy, em gái! Thích rồi hả?
Kagome muốn thanh minh nhưng không thể. Ngày hôm qua cô đã nói với Inuyasha rằng cô thích Hojo, sao giờ có thể chối được chứ! Sango thấy Kagome đang khó xử bèn đứng bật dậy, thu hút sự chú ý của mọi người.
Nghỉ ngơi đủ rồi, đi chơi tiếp thôi!- kéo Kagome đứng dậy.
Bốn người kia cũng đành đứng dậy theo sau Sango.
Thời gian trôi thật mau, chẳng mấy chốc đã 5 giờ chiều.
Cũng sắp tối rồi, hay chúng ta về đi!- Kagome nhìn đồng hồ.
Vẫn còn nhiều trò chưa chơi mà! Ở lại chút nữa đi!- Sango nài nỉ.
Đúng đấy! Hay chơi thêm một trò nữa rồi về!- Miroku gợi ý.
Kagome suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Sango reo hò vui sướng.
Vậy vô đó chơi nha!- Miroku chỉ tay về phía bên trái.
Cả lũ nhìn theo với ánh mắt tò mò.
____________________________________
Con người ai cũng có một nỗi sợ, và sợ ma chính là nỗi sợ của Kagome. Khi Miroku gợi ý tới nhà ma, hai tên con trai gật đầu cái rụp. Inuyasha mà, không sợ trời, không sợ đất, sao có thể sợ mấy con ma giả trong kia. Còn Hojo, hắn dù rất sợ nhưng nhớ lại mấy lời Inuyasha và Miroku nói hắn tự dưng nổi tính sĩ diện, đồng ý ngay lập tức. Sango thì tính vốn như con trai nên cũng chẳng sợ, bỏ qua ánh mắt van nài của Kagome, nhất quyết vô cho bằng được. Hết cách, Kagome nhìn Kikyou với ánh mắt cầu cứu, hi vọng sẽ tìm được cho mình một đồng minh. Và hi vọng của cô ngay lập tức sụp đổ khi Kikyou nói: Nhìn có vẻ khá vui!
Vậy là bất chấp sự phản đối từ phía Kagome, bọn họ quyết định vô nhà ma du hí một chuyến. Ba tên con trai cầm đầu, theo sau là Sango và Kikyou đang kéo theo một Kagome mặt mày tái mét.
Căn nhà ma tối om, không chút ánh sáng. Sáu người dò dẫm bước đi. Kagome níu chặt lấy tay Sango không dám buông. Đột nhiên mấy ngọn lửa màu xanh bùng lên, lờ mờ chiếu sáng.
Trên tường, dưới sàn đâu đâu cũng là đầu lâu, xương sọ, xác ướp, ma chơi,....vv...vv. Kagome nhìn thấy mà rợn cả người. Chốc chốc lại có tiếng gào thét của mấy người khách tự đâm đầu vô chỗ chết, Kagome vốn đã sợ, nay còn sợ hơn.
Đi được một lúc, cả nhóm thấy một cánh cửa xoay, chỉ vừa cho một người đi qua. Vậy là Kagome buộc phải buông tay Sango rồi từng người từng người đi qua cửa. Kagome đi cuối cùng, cô vừa sang tới bên kia thì chẳng thấy ai. Cô sợ hãi nhìn quanh, không dám đi nhưng lại càng không dám ở lại, thế là cô đánh liều dò dẫm đi về phía trước.
Đi được vài bước thì mấy ngọn lửa kì quái lại xuất hiện, bay qua bay lại trên đầu cô.
AAAAAAAAAAAAA!- Cô hét lên rồi bỏ chạy thục mạng. Rồi cô đụng phải ai đó, ngã xuống sàn.
Cô vội đứng dậy rồi cúi đầu- Tôi xin lỗi!
Cô vừa ngẩng đầu lên thì mặt mày liền tái xanh. Trước mặt cô là thi thể của một người phụ nữa. Khuôn mặt hốc hác, cổ gãy gập, tròng mắt rỗng không, có máu chảy ra lem nhem trên mặt. Một con dao găm dài xuyên từ phía sau ra trước ngực, thịt đã bắt đầu thối rữa, tay chân teo tóp, chỗ thịt chỗ xương, nhìn vô cùng đáng sợ.
Cô gái... đi một mình sao?- xác chết đó đột nhiên thều thào, chậm rãi tiến về phía cô.
Kagome sợ tới mức không thể mở miệng, cô lùi lại phía sau. Đột nhiên có ai đó chạm vào vai cô. Cô hoảng hồn quay người lại. Tử thi này còn đáng sợ hơn con hồi nãy gấp mấy lần. Cô hét lên, đẩy nó ra rồi bỏ chạy, không dám nhìn lại phía sau. Cô cứ chạy, chạy mãi rồi đâm sầm vào ai đó. Cô hoảng sợ, tưởng mình lại đụng phải mấy cái xác trong nhà ma nên cố gắng lùi lại. Cô chưa kịp lùi thì đã bị ôm lấy thật chặt.
Buông ra!- cô sợ hãi, cố gắng thoát ra, nhưng đôi tay ấy càng ôm cô chặt hơn.
Kagome, bình tĩnh! Là anh, Inuyasha đây!
Inuyasha?- cô bình tĩnh lại một chút, ngước lên nhìn. Inuyasha đang nhìn cô lo lắng. Cô bật khóc rồi ôm chầm lấy anh- Inuyasha, em sợ lắm!
Đừng lo! Có anh đây, anh sẽ bảo vệ em!- anh vỗ lưng cô.
Cô sụt sùi rồi khẽ gật đầu. Anh buông cô ra, nắm lấy tay cô rồi tiếp tục đi. Cô nắm lấy tay anh thật chặt, không dám buông ra. Hễ nhìn thấy mấy thứ đáng sợ, anh lại kéo đầu cô vào vai anh, che chở cho cô. Mỗi lần như vậy cô đều cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hai người đi thêm một lúc lâu thì thấy cửa ra. Bốn người kia đã ra từ đời nào, hiện đang ngồi trên mấy cái ghế gần đó đợi hai người. Ai cũng như sắp ngủ tới nơi.
Em không sao chứ?- anh quan tâm.
Cô ngước nhìn anh - Ưm, em ổn! Cảm ơn anh!- rồi cô buông tay anh ra.
Kagome! Em đây rồi! - Sango chạy tới ôm chầm lấy cô- Chị lo cho em lắm!
Em không sao mà! - cô vỗ lưng Sango.
Không sao là tốt rồi! Về thôi! - Kikyou nhẹ nhõm.
Sáu người rời khỏi khu vui chơi rồi tạm biệt nhau, mỗi người một ngả.
____________________________________
Tối đó, Inuyasha vừa về tới nhà là chạy thẳng lên phòng, đóng sầm cửa lại. Anh hắn thấy lạ nên vô phòng hắn kiểm tra xem. Hắn đang nằm vật trên giường, tay cầm điện thoại coi hình Kagome.
Có chuyện gì sao? - anh trai hắn lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
Hắn vội vã tắt điện thoại- Không có gì!
Là chuyện liên quan tới Kagome phải không? - Sesshomaru hỏi.
Biết rồi sao còn hỏi? - hắn chán nản.
Kể ra coi, biết đâu anh giúp được! - anh lạnh lùng.
Hắn suy nghĩ vài giây rồi bật dậy- Kagome tránh mặt em!
Sesshomaru nhướng mày- Tại sao?
Em có hỏi nhưng em ấy nói không có, còn bảo là do em tưởng tượng! - hắn càu nhàu.
Nếu Kagome nói vậy thì là vậy rồi! Chỉ có vậy thôi hả?
Hắn nghĩ một hồi rồi lặng lẽ gật đầu. Chẳng lẽ lại nói rằng hắn buồn vì Kagome thích người khác? 'Hứ! Muốn thích ai thì thích, đây không thèm quan tâm! '- hắn tự dối lòng.
Vậy anh đi đây! Ngủ sớm đi! - Sesshomaru ra khỏi phòng.
Ok! - hắn tắt đèn rồi nằm xuống giường. Hình bóng Kagome cứ hiện hữu trong đầu hắn khiến hắn không tài nào ngủ được.
____________________________________
Sáng hôm sau, hắn kéo cô ra sau trường nói chuyện. Hắn không thể chịu nổi khi cô cứ tránh mặt hắn.
Kagome, tại sao em cứ tránh mặt anh?
Em không có! - cô nói.
Em tưởng anh ngu sao? - hắn nắm lấy đôi bờ vai gầy guộc của cô- Nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói em không tránh anh đi!
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn- E... Em... không... - cô không thể nói dối hắn nữa- Em xin lỗi! Em không nên tránh anh!
Hắn cười nhẹ- Biết lỗi rồi thì từ giờ không được tránh anh nữa, biết không?
Cô nhoẻn miệng cười- Em biết rồi!
Vậy, cuối tuần này anh tới nhà em chơi nha! - hắn nói.
Cô giả vờ suy nghĩ- Để coi đã!
Có đồng ý không hả? - hắn thọc léc cô.
Cô cười không kiểm soát, cố thoát khỏi hắn- Được rồi! Em đồng ý!
Hắn ngừng, cô lập tức bỏ chạy- Bị lừa rồi! Em không đồng ý đâu!
Được lắm! Có giỏi thì đứng lại! - hắn cười rồi đuổi theo cô. Hai người lại nô đùa như lúc nhỏ, chẳng thèm bận tâm tới mọi người xung quanh. Thời gian trôi qua, hai người đã lớn nhưng tâm hai hồn ấy vẫn chỉ là hai đứa trẻ hồi nào.
End chap 8.