[ Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] - Bộ 7 - Ngã Hoa Khai Hậu Bách Hoa Sát

Chương 5: Chương 5




Trong lúc cấp tinh nguyệt giải độc cho Tô Đông Ly, Tây Môn Đoạt Hồng nhịn không được quan sát khuôn mặt của đối phương, cuối cùng cho ra kết luận: Kính Hương tuyệt đối sẽkhông cùng nam nhân tên Tô Đông Ly này có thểphát triển quan hệđược. Thứnhất, bởi vì Tô Đông Ly đã là tình nhân của huynh đệhắn; về phần thứhai thì, ha hả, xem khuôn mặt của hắn xinh đẹp giống nhưnữnhân, hắn và Hoa Kính Hương đều xinh đẹp nhưnhau, hai tiểu thụởcùng một chỗthì có thểlàm được gì a?

Tây Môn Đoạt Hồng rất không đứng đắn nghĩ, vì thếtâm tình cũng tốt hơn. Đi cầm lấy hàn bích châu, hắn thực sựcó một cảm giác con đường tương lai rộng mở. Thực sựhưng phấn, cũng không hiểu TưKhông Lãm Nguyệt vì cái gì lại vội vã cáo từ, hắn phát lệnh bài cho các huynh đệ, một là nếu có việc gì quan trọng có thểtựdo ra vào, hai là huynh đệbất kểlúc nào cũng có thểgặp nhau, ai ngờnhững tên kia lại sửdụng cho mục đích khác, việc quan trọng thì không có, huynh đệgặp mặt nhau cũng miễn bàn.

Bất quá quên đi, dù sao trong tay đã có hàn bích châu, Tây Môn Đoạt Hồng vui mừng liền nghĩ lập tức bế quan, lại bỗng nhiên nhìn thấy Hoa Kính Hương đi vào, trong ánh mắt mang theo một tia giận dỗi, cắn môi nói: “Ngươi… thời điểm lễmừng năm mới, bận rộn chiêu đãi khách nhân, ta cũng chưa cùng ngươi hảo hảo trò chuyện, hiện giờkhó có dịp mọi việc giải quyết xong, ngươi lại muốn bếquan…”

Tây Môn Đoạt Hồng trong lòng hoảng sợ, tuy rằng từlúc bọn Bách Lý Kinh Đào đến đây, hắn cùng với Hoa Kính Hương vì tình nhân của bọn họmà mệt nhọc, nhưng đều là cùng một chỗkhông tách ra, trong lòng có chút xúc động, nhưng biểu tình lúc này của Hoa Kính Hương, dùng khẩu khí ai oán đểnói chuyện, thật là lần đầu tiên hắn nhìn thấy được.

Nhìn trong mắt Hoa Kính Hương chậm rãi tích tụhơi nước, Tây Môn Đoạt Hồng cảm thấy trái tim của mình cũng nhưnước mắt của Hoa Kính Hương dần dần tan chảy, không khỏi phải nói: “Ân, được rồi, ta mấy ngày nay liền bồi ngươi nói chuyện, sau đó mới bếquan.”

Lời vừa thốt ra, hắn lại hoảng sợ, thầm nghĩ chính mình tại sao lại không nỡcựtuyệt Hoa Kính Hương? Từtrước đến nay, càngởbên cạnh hắn mình càng không hiểu được bản thân, nhất là khi nhìn đến bộdạng này của hắn, trong lòng liền có cảm giác đau xót, trong cơthểbỗng nóng lên, chẳng lẽ… chẳng lẽta thực sựđã động tâm, đã yêu con người xinh đẹp mà ôn nhu này sao?

Đang miên man suy nghĩ, chỉthấy Hoa Kính Hương lộra vẻtươi cười, làm cho khuôn mặt của hắn càng thêm xinh đẹp tuyệt trần, có lẽbởi vì nụcười kia quá mức xinh đẹp tuyệt trần, Tây Môn Đoạt Hồng cảm thấy chính mình nhưbịtình cảm cuốn đi, không thểkhống chếhành động cùng cảm xúc, chỉcó thểdựa vào bản năng của thân thể, lúc hắn hoàn hồn lại thì, môi của hắn đã chạm vào đôi môi đỏmọng nhưcánh hồng của Hoa Kính Hương.

Ngay cảHoa Kính Hương cũng không thểngờsựtình lại phát triển nhưvậy, kinh ngạc trừng to hai mắt sau đó liền dãy giụa đứng lên, nhưng Tây Môn Đoạt Hồng là ai a, hắn cho tới bây giờlà loại người tùy tâm trạng mà hành động, hắn làm sao có thểđểý hai nam nhânởcùng nhau là không hợp luân thường đạo lý, huống hồ tình nhân của các huynh đệhắn cũng là nam nhân, chính mình có tình nhân là nam cũng đúng thôi, điều trọng yếu nhất chính là: hắn hôm nay đã hôn Kính Hương, thì tuyệt đối sẽkhông bao giờbuông tay.

Tây Môn Đoạt Hồng không chịu buông ra, vì thếHoa Kính Hương đành bỏcuộc, không biết từlúc nào mình đã ngừng dãy giụa, trái tim ngừng lại, đại não cũng không thèm suy nghĩ, tóm lại, hắn chậm rãi chìm vào nụ hôn của Tây Môn Đoạt Hồng, thân thểmềm nhũn, cuối cùng chống đỡkhông được ngã vào ngực Tây Môn Đoạt Hồng.

Thời điểm nụhôn chấm dứt, mặt của Hoa Kính Hương phiếm đỏ, ánh mắt mê người, hai hàng lông mi dài nhẹ nhàng rung động, một cảnh tượng động lòng người, tưthái xuất trần làm người người yêu mến.

Tây Môn Đoạt Hồng cảm thấy “Oanh” một tiếng,ởphía dưới bụng có cảm giác bịthiêu đốt khác thường, huynh đệcủa hắn đang rạo rực ngẩng đầu lên.

Phía sau bỗng cảm thấy có vật gì cứng rắn, làm cho tinh thần Hoa Kính Hương tỉnh táo lại. Hắn nghi hoặc nhìn xuống, vì thếkhuôn mặt đang đỏbừng lại càng thêm đỏ, ngay cảcổcũng phiếm hồng. Thừa dịp Tây Môn Đoạt Hồng không đểý, hắn mãnh liệt đẩy đối phương ra, không quay đầu lại chạy thẳng ra ngoài.

Tây Môn Đoạt Hồng định bắt lấy con thỏnhỏđang hốt hoảng chạy trốn, bất quá tay hắn vừa giơlên liền dừng lại, nhìn cánh cửa bịđóng lại, khuôn mặt của hắn bỗng hiện ra một nụcười đau khổ.

Đúng vậy, hắn chỉlàm việc theo ý của hắn, cũng không hềhỏi qua Hoa Kính Hương có nguyện ý hay không. Tuy rằng hắn là Ma cung cung chủ, hắn là Tây Môn Đoạt Hồng, là nam nhân cường đại nhất trên đời này, nhưng nào có ai nói rằng Hoa Kính Hương sẽvì nhưvậy mà yêu hắn, tình yêu này cũng không phải là mua bán, hắn yêu Hoa Kính Hương, nhưng đối phương có yêu hắn hay không thì…

Nghĩ đến đây, Tây Môn cung chủcảm thấy chính mình đang thất tình, mà đáng buồn nhất chính là, tình cảm của hắn vừa mới bắt đầu, đã bịHoa Kính Hương dùng một chậu nước lạnh tạt từđầu tới chân. Bỗng nhớtới lúc đối phươngởthanh lâu không tiếc tìm đến cái chết, trên mặt hắn tràn đầy cảm xúc buồn bã.

Tây Môn cung chủmãnh liệt cảm thấy bất bình, dựa vào cái gì huynh đệcủa hắn có thểcùng tình nhân lưỡng tình tương duyệt, chính mình thật vất vảmới tìm được người mình yêu, kết quảtình cảm vừa mới được ngộra, đã bịngười ta hung hăng bóp chết? Dựa vào cái gì bắt một người đang thất tình nhưhắn dùng tinh nguyệt cứu tình nhân của bọn họ? Không công bằng, rất không công bằng.

Tây Môn cung chủởtrong phòng dặm dặm chân chứng tỏhắn đang bất mãn, cuối cùng hắn quyết định, từ nay vềsau nếu các huynh đệmuốn dùng tinh nguyệt cứu ái nhân, hắn kiên quyết sẽkhông mềm lòng, hừ, nếu chết thì cùng chết, cùng lắm thì cảbọn cùng nhau cô độc cảđời, ai bảo lúc trước cùng nhau thềcó phúc cùng hưởng.

Thếnhưng đại cung chủlại không nghĩ đến, chính mình thếnhưng ngày sau có thểcùng ái nhân lưỡng tình tương duyệt. Hắn chỉnghĩ rằng hôm nay hắn bịHoa Kính Hương cựtuyệt, cảđời này hắn sẽkhông bao giờ… nữa có thểyêu người khác. Hắn một chút cũng không cảm thấy làm nhưvậy là vớvẩn, chỉcảm thấy nhưvậy là đương nhiên. Vì vậy có thểthấy được, đoạn tình cảm này từlâu đã từng chút ăn sâu vào trong lòng hắn, chỉcó điều hắn không phát hiện mà thôi.

Tây Môn Đoạt Hồng ngẩn người nửa ngày, đem tám đời tổtông của Bách Lý Kinh Đào cùng với Thượng Quan Thiên Trảm từng người một đều được hắn ân cần thăm hỏi, đại cung chủlúc này đang ngồi trên ghế, làm việc điên cuồng đểgạt bỏsựthương tâm.

Sắc trời dần dần tối, mặc dù mắt của Tây Môn Đoạt Hồng so với cú mèo còn muốn tốt hơn, nhưng hắn đã không còn nhìn thấy văn tựtrên sách.

Hắn nghi hoặc ngẩng đầu, nghĩ thầm sao lại thếnày? Ta nhớrõ trước kia không có loại tình huống này a. Nghĩ đến đây, ánh mắt liền nhìn đến cây nến đỏtrên bàn.

Tây Môn Đoạt Hồng lập tức bừng tỉnh mọi việc, lúc trước không có hạnhân, mỗi một lần tới ban đêm, hắn sẽ tựmình châm nến trong phòng. Sau đó Hoa Kính Hương dọn tới đây, hai người mọi thời điểm đềuởcùng nhau, toàn bộnến đều được Hoa Kính Hương thắp, lâu ngày, chính mình đã thành thói quen, cho nên hôm nay Hoa Kính Hương không cóởđây, hắn thếnhưng đã quên thắp nến.

Trong lòng bỗng nhói đau, Tây Môn Đoạt Hồng nhịn không được lắc đầu cười khổ, vừa muốn đứng lên thắp nến, chợt nghe cánh cửa “chi nha” một tiếng liền mởra, cảphòng chìm trong bóng đêm, Tây Môn Đoạt Hồng có thểnhìn thấy, một thânảnh quen thuộc.

“Kính Hương?” Tây Môn Đoạt Hồng nhịn không được kêu một tiếng, không nghĩ tới Hoa Kính Hương sau khi việc kia xảy ra, thếnhưng còn có thểbước vào phòng của mình, hắn không sợmình thú tính bộc phát, đem hắn lên giường ăn sạch sẽsao?

Đang suy nghĩ, Tây Môn Đoạt Hồng vừa nghĩ vừa nghi hoặc, một chút cũng không nghĩ tới việc hắn nghĩ sẽcường bạo Hoa Kính Hương là sựviệc đáng xấu hổcỡnào.

“Nhưthếnào lại không thắp nến?” Thanh âm ôn nhu vang lên, tiếp theo thânảnh quen thuộc đang tiến đến gần, mặc dù là trong bóng đêm, cũng có thểcảm giác được cửchỉcủa người kia vô cùng tao nhã cùng dịu dàng.

Tây Môn Đoạt Hồng giống nhưcon lang bịbỏđói vài ngày bỗng gặp được mỹthực, “ùngục” nuốt nước bọt một cái, nói đến cũng thật kỳ quái, lúc hắn còn chưa sáng tỏtình cảm của mình với Hoa Kính Hương, trong đầu hắn chưa từng xuất hiện ý niệm tà ác, nhưng mà xếchiều hôm nay hắn đã nhận thức rõ ràng, hiểu rõ mình cần gì, ý niệm tà ác của hắn cùng với sựhung mãnh của mãnh thú vài phần giống nhau, không có biện pháp khống chế.

Hoa Kính Hương kỳ thật là trởvềđểthăm dò Tây Môn Đoạt Hồng.

Buổi chiều lúc Tây Môn Đoạt Hồng hôn hắn, hắn vừa vội vừa thẹn, cái gì cũng không nghĩ, quay đầu bỏchạy. Sau đó chính mình liền hảo hảo ngẫm lại, cảm thấy làm nhưvậy thật sựrất không nên, cung chủlà người tâm cao khí ngạo, huống hồsựtình diễn ra là do mình khơi màu, kết quảchính mình thì nhưvậy chạy đi, cũng không biết có hay không làm tổn thương lòng tựtrọng của đối phương.

Huống chi, tựmình hỏi mình, hắn có thểkhông chấp nhận tình yêu của Tây Môn Đoạt Hồng sao? Hảo, cho dù có thểgạt bỏvấn đềtình yêu này, hắn đến Ma cung tổng cung đểlàm gì? Hiện giờTây Môn Đoạt Hồng đối với hắn bỗng nhiên có hảo cảm, thậm chí còn có nhu cầu vềphương diện kia, vềcông vềtư, hắn nên cảm thấy may mắn mới phải, làm sao có thểđểcho cơhội quý giá đó vuột mất?

Nhưng mà lại nghĩ đến mục đích đến Ma cung, trong lòng lại xuất hiện loại cảm xúc không mong muốn, Hoa Kính Hương khẽthởdài một cái, hắn biết hắn cho tới bây giờlà một người không dễmềm lòng.

Vì tựdo, hắn đã đồng ý đi đối phó một người không đơn giản Ma cung cung chủngười mà hai bàn tay đầy huyết, nhưng là cho đến hôm nay, hắn đã rõ ràng Tây Môn Đoạt Hồng là người nhưthếnào, hắn… hắn đã xem Tây Môn Đoạt Hồng nhưngười thân nhưtri kỉ, hắn… có thểhạthủđược sao?

Lắc đầu gạt bỏmớcảm xúc hỗn loạn, dù sao… Chuyện kia hẳn còn rất lâu mới có thểđộng thủ, không có khả năng ngay bây giờ, cho nên Hoa Kính Hương quyết định đi thăm dò tình hình của Tây Môn Đoạt Hồng, nhân bất vi kỷ, trái tim hắn nhất định phải kiên quyết, hắn làm nhiều việc nhưvậy, thật vất vảmới có một cơhội tốt, hắn không thểvì mềm lòng mà làm hỏng việc.

Vì thếHoa Kính Hương đã tới phòng Tây Môn Đoạt Hồng. Nhìn thấy trong phòng không đốt nến, hắn cảm thấy rằng Tây Môn Đoạt Hồng bịchuyện kia đảkích, trong lòng cảm thấy mừng thầm, nhưng lại có một chút ngẩn ngơ.

Tiến lại gần người đang cứng ngắt kia, Hoa Kính Hương định hỏi thửmột câu. Sau đó hắn thật tựnhiên thắp nến, đem mấy chục ngọn nến trong phòng từng cái từng cái thắp lên.

Thắp nến vừa xong, ánh nến càng làm cho khuôn mặt nhưhoa nhưngọc tăng thêm một phần mỹcảm đẹp đến lạthường. Tây Môn Đoạt Hồng si ngốc nhìn, mởto hai mắt, Hoa Kính Hương một bộdạng mỉm cười yếuớt, giống nhưchuyện lúc chiều chưa từng phát sinh.

Hít sâu một hơi, Tây Môn Đoạt Hồng thật sựkhông rõ Hoa Kính Hương rốt cuộc là đang nghĩ gì. Nếu đổi là người khác, lúc này nhất định sẽlấy lùi làm tiến, ung dung mưu tính cách khác đểngày sau cảm hóa đối phương.

Nhưng hắn là Tây Môn cung chủ, không thích nhất chính là thái độkhông rõ ràng, cho nên mặc dù có bịđầu rơi máu chảy, hắn cũng phải biết rõ ràng mọi việc, cho dù là đau khổ, cũng muốn thống khoái mà đau khổ một hổi.

Cho nên sau khi Hoa Kính Hương thắp xong ngọn nến sau cùng, hắn liền nắm tay đối phương lại, kéo đối phương tựa vào ngực mình, thực sựchăm chú nhìn khuôn mặt nhỏnhắn mềm mại của đối phương, từng chữ từng chữhỏi: “Kính Hương, ta thích ngươi, tựa nhưKinh Đào thích TạTương Phùng, Thiên Trảm thích Lý ThưBạch, ta liền nhưvậy thích ngươi, ta muốn cùng ngươi trải qua quãng đời còn lại, ngươi… ngươi nghĩ nhưthế nào?”

Hoa Kính Hương trong lòng thởdài một hơi, rốt cục đợi được những lời này, biết rằng hai năm cốgắng không hềlãng phí, nhưng vì cái gì, hắn ngay cảmột chút cao hứng cũng không có, nghĩ đến sau này phải làm tổn thương đến người nam nhân này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đau đớn.

Dù nhưthếnhưng trên mặt hắn không hềlộra biểu tình gì, chẳng những không hềlộra, diễn xuất của hắn có thểnói là hoàn mỹ.

Nhẹnhàng rũ xuống mi mắt, khóe miệng nhưẩn nhưhiện ý cười, mang theo vẻxấu hổlúng túng nói: “Đoạt Hồng, ngươi… nói chuyện cũng quá trực tiếp, nào có người lúc nói loại chuyện này, lại mạnh miệng nhưvậy, ngươi… có lẽnên theo huynh đệngươi hảo hảo học tập a.”

Tây Môn Đoạt Hồng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo thì không khỏi mừng rỡ, hít sâu một hơi, mới thật cẩn thận nói: “Nói nhưvậy… Nói nhưvậy, Kính Hương, ngươi là nguyện ý? Ngươi thật sựđã suy nghĩ kỹsao? Cùng ta sống trọn đời, nói dài cũng không dài lắm, nhưng mà nói ngắn cũng tuyệt không tính ngắn a. Ân, ngươi… Chờmột chút? Ngươi có hay không cần suy nghĩ một chút?”

Hoa Kính Hương buồn bực giương mắt nhìn hắn, hàm răng trắng noãn nghiến hai cái, nhẹnhàng nhăn đôi mày thanh tú lại, mím chặt đôi môi đỏnhưcánh hoa, bất quá chỉlà một loạt biểu tình mà thôi, cũng đã là phong tình vạn chủng.

“Cái gì suy nghĩ, ta đều đã nghĩ xong rồi. Tây Môn cung chủ, ngươi cho rằng ta không hềnghĩ đến chuyện lúc chiều sao, chẳng lẽngươi nghĩ rằng ta sau khi rời đi, còn có thểvô tâm vùi đầu vào công việc?”

Lời Hoa Kính Hương nói ra thật sựmềm mại, mang theo ba phần oán trách ba phần xấu hổtức giận, kém chút nữa làm cho xương cốt của Tây Môn Đoạt Hồng tan chảy.

Hắn ôm lấy vai Hoa Kính Hương, há miệng thởdốc nhưng không có nói được gì, chỉcảm thấy trong lòng tràn ngập vui sướng, nhìn chằm chằm Hoa Kính Hương một lúc lâu, đến khi Hoa Kính Hươngởtrong lòng hắn có chút sợhãi, hắn đột nhiên đem Hoa Kính Hương gắt gao ôm vào trong ngực.

Từnhỏđến lớn đây là lần đầu tiên Hoa Kính Hương được người khác ôm lấy, chỉôm một lần, liền làm cho hắn nhớthật kỹtưvịấm áp này, còn vềsau này, hắn thích nhất Tây Môn Đoạt Hồng ôm hắn, không cần phải nói cái gì, chỉcần nhưvậy lẳng lặng ôm hắn, khiến cho hắn tham lam hấp thụcảm giácấm áp này, mãi cho đến khi hai người rời xa nhau, vềsau này khi hắn bịnỗi thống khổdày vò, hắn cũng là nhờvào việc nhớlại cái ôm ấm áp này đểvượt qua thống khổ.

“Kính Hương, ngươi đápứng ta, sẽkhông bao giờđổi ý.” Thật lâu, Tây Môn Đoạt Hồng mớiởbên tai Hoa Kính Hương giống nhưthởdài nói ra những lời này.

“Ta nếu đã đến đây, tựnhiên là không đổi ý, bằng không ta sẽkhông tới.” Hoa Kính Hương tràn ngập tươi cười, vươn hai cánh tay, cũng nhẹnhàng ôm lấy Tây Môn Đoạt Hồng.

Ngay sau đó, hắn cảngười bỗng nhiên bay lên không trung, thì ra là bịTây Môn Đoạt Hồng ôm lấy, trong lòng liền ý thức được chuyện gì sẽxảy ra, người đã bịđối phương đặtởtrên giường.

“Đoạt Hồng.” Hoa Kính Hương bối rối kêu lên, nai con bản tính dịu dàng mang theo một chút cầu xin nhìn nam nhân trước mặt: “Ngươi… nhưthếnào… nhanh nhưvậy, ta… ta còn chưa có… chuẩn bị…”

Tây Môn Đoạt Hồng hít một hơi thật sâu, vẻmặt đau khổnói: “Nhưng mà… Kính Hương, ta… ta muốn…quá muốn, làm sao bây giờ? Từlúc chiều sau khi phát hiện ta thích ngươi, liền rất muốn, là do ngươi chạy mất, nếu không khi đó ta đã đem ngươi ăn vào bụng rồi.”

Hoa Kính Hương hé ra khuôn mặt đỏbừng, tuy rằng Tây Môn Đoạt Hồng là người trong giang hồ, nhưng ngày thường hắn cũng được coi nhưlà nho nhã lễđộ, trong giây lát hắn lại nói ra những lời này, thật là làm cho Hoa Kính Hương xấu hổlúng túng, nhưng mà, trong lúc đó, hắn lại có cảm giác chờmong cùng vui sướng.

“Nhưng mà… quá nhanh …” Miệng do dựnói ra lời cựtuyệt, hai tròng mắt ngấn nước nhìn vềphía Tây Môn Đoạt Hồng, vẻmặt quyến rũ lần đầu tiên xuất hiện, khiến cho lí trí vừa mới vực dậy của Tây Môn Đoạt Hồng trởnên suy sụp.

“Kính Hương, ngươi…” Tây Môn Đoạt Hồng thật muốn rống to, Hoa Kính Hương người này rõ ràng có ánh mắt mời gọi, bất quá hắn cũng không dám rống, biết Hoa Kính Hương từnhỏxuất thân từgia đình nho nhã, lại là người dễthẹn thùng, lúc hắnởthanh lâu, vì bảo vệtrong sạch thậm chí không tiếc tìm cái chết, người nhưvậy, người nhưvậy làm sao có thểchịu được mình hung dữvới hắn.

Bất quá hắn chưa nói gì, bàn tay đã tựý hành động, theo lần theo vạt áo của Hoa Kính Hương dò xét đi vào, bởi vì trong phòngấm áp, cho nên Hoa Kính Hương chỉmặc một kiện tốy, lúc này tay hắn đi vào, liền va chạm với cơthểngười kia, sựấm áp làm cho chút lí trí còn sót lại của Tây Môn Đoạt Hồng triệt đểbiến mất.

“Đoạt Hồng…” Hoa Kính Hương cắn chặt môi, ánh mắt tuy rằng còn có chút ai oán, nhưng mà thần thái rõ ràng đã được thảlỏng.

Thật lâu trước kia Tây Môn Đoạt Hồng đã không cho hắn gọi là cung chủ, nói ra cũng thật lạ, quan hệcủa hai người nhưtri kỉ, hoàn toàn không hềcó khoảng cách, bởi vậy thời điểm không có người, hắn cũng gọi đối phương một tiếng “Đoạt Hồng”.

Nhưng làởđêm nay, một tiếng “Đoạt Hồng” này đã không còn ý nghĩa nhưtrước kia, nguyên bản từbằng hữu đột nhiên thành người yêu, không thểkìm chếđược, âm thanh kia hỗn loạn một mảnh tình sắc.

Tây Môn Đoạt Hồng chưa từng nói qua yêu đương, nhưng lúc này cơthểhắn lại mẫn cảm hơn, chỉvới âm thanh ánh mắt này, hắn biết rằng Hoa Kính Hương không tính toán cựtuyệt hắn.

Ý nghĩ làm cho hắn vui mừng gần nhưmuốn nổtung, chưa bao giờhắn đối với việc gì chờmong và vui mừng nhưvậy, cũng chưa bao giờcó việc gì có thểlàm cho Ma cung cung chủrụt rè nhưvậy. Mặc dù mới cùng Hoa Kính Hương thổlộtình yêu, nhưng mọi việc lại thuận lợi nhưvậy, thật giống như, bọn họđã yêu nhau từ lâu, cho tới bây giờmới xác định được, cho nên mới có thểthuận lợi làm bước tiếp theo một cách bình thường.

“Kính Hương, ta… sẽhảo hảo yêu ngươi, tuyệt sẽkhông đểcho ngươi thống khổ.” Tây Môn Đoạt Hồng thấy Hoa Kính Hương trong mắt lóe ra lệquang, nghĩ đến hắn đang sợhãi, vì thếđộng tác nhẹnhàng thay hắn lau đi nước mắt, sau đó cúi người hôn lên đôi môi mềm mại.

Quần áo không biết từkhi nào đã rớt xuống, mà ngay cảtốy của Hoa Kính Hương cũng được mởra, khuôn ngực trắng nõn gầy yếu liền nhưvậy rơi vào tầm mắt của Tây Môn Đoạt Hồng.

“Rất gầy, Kính Hương, thân thểcủa ngươi cần phải hảo hảo bồi bổ, xem ra sau này ta phải nhìn ngươi ăn cơm.” Tây Môn Đoạt Hồng nhẹnhàng hôn lên thù du nho nhỏ, một bên nhẹnhàng than thởbiểu cảm đểnói với người yêu rằng hắn đang đau lòng.

Lúc đầu khuôn ngực có chút lạnh nhưng bỗng nhiên nhưcó dòng nướcấm áp chảy vào, nhu tình bịgắt gao khống chếnhưđược khơi màu, bỗng nhiên, Hoa Kính Hương can đảm ngẩng đầu lên, hôn lên mặt Tây Môn Đoạt Hồng, nhẹgiọng nói: “Đoạt Hồng, kỳ thật… ta không sợhãi, ngươi… ngươi có thểthô bạo một chút…”

Bất kểnhưthếnào, tương lai của chính mình, có hay không làm cho nam nhân này đau khổ? Ngày đầu tiên từkhi hắn bước vào nơi này, thì nhất định biết rằng người nam nhân này sẽbịmình dùng thủđoạn hèn hạhại chết. Trừphi mình buông tha cho nhiệm vụlần này, thếnhưng hắn lại luyến tiếc cướp đi sinh mệnh của người này, không, hắn không có khảnăng vì bất kì kẻnào mà buông tha cho cơhôi lấy lại sựtựdo của hắn, cho nên…

Hoa Kính Hương không muốn nghĩ nữa, vì hắn phát hiện bản thân đang đau lòng đến nỗi không thểhô hấp được.

Lúc Tây Môn Đoạt Hồng ôm lấy hắn khi hắn nhảy từtrên lầu cao xuống, đêm trăng nọTây Môn Đoạt Hồng lẳng lặngởbên cạnh nhìn hắn lấy tuyết thủy, Tây Môn Đoạt Hồng vô điều kiện đặt hết tín nhiệm cùng tin tưởng lên hắn, còn có hai năm sống chung Tây Môn Đoạt Hồng tùy ýởtrước mặt hắn lộra những vẻmặt khác nhau, tất cảgiống nhưđèn kéo quân xoay tròn trong đầu hắn không ngừng.

Trái tim càng ngày càng đau, cho tới khi dịvật kia tiến vào, hắn còn tưởng rằng nỗi đau trong lòng đã lan ra khắp cơthể, nếu không nhưthếnào lại đau đến tê tâm liệt phếnhưvậy.

“Thực xin lỗi, ta rất thô bạo.” Tây Môn Đoạt Hồng áy náy đích nhìn Hoa Kính Hương trên trán đầy mồhôi, từ âm thanh nhẹnhàng của hắn có thểnhìn ra, kỳ thật hắn đã là đang cực lực nhẫn nại.

“Không… quan hệ… Đoạt Hồng…” Hoa Kính Hương hít sâu một hơi, hướng Tây Môn Đoạt Hồng hơi hơi tràn ra tươi cười: “Ta… ta cũng không biết là rất đau, thật… thật là kỳ quái, nhưng mà… ta lại cảm thấy hảo vui mừng…”

“Kính Hương…” Tây Môn Đoạt Hồng vừa kinh hỉvừa cảm động, thì ra, không chỉmình bịtình yêu mê hoặc, Kính Hương cũng bịtình yêu bao vây lấy, điều này làm hắn mừng rỡnhưđiên.

“Đoạt Hồng, ôm chặt lấy ta… hãy ôm chặt ta một lát…” Hoa Kính Hương chủđộng dang ra hai cánh tay, ngay sau đó, cảngười hắn liền được Tây Môn Đoạt Hồng ôm vào lồng ngựcấm áp.

Cảm thấy đượcởhuyệt đạo phía sau dịvật kia đã rục rịch, chậm rãi động tiến vào, lại chậm rãi rút ra, sau đó lại tiến vào. Vì thếđau đớn cũng theo động tác của hắn mà đau tận xương tủy. Nhưng là Hoa Kính Hương lại tuyệt không lùi bước, hắn thậm chí nhẹnhàng mông lên, phối hợp với động tác của Tây Môn Đoạt Hồng.

Động tác phối hợp của Hoa Kính Hương làm cho sựkhống chếcủa Tây Môn Đoạt Hồng tan thành mây khói, động tác di chuyển của hắn bỗng mãnh liệt hơn, dịvật của hắn ma sát với bên trong mật đạo của Hoa Kính Hương, khiến cho hắn một trận run rẩy đầy khoái cảm.

“A… Đoạt Hồng…” Hoa Kính Hương thân thểgầy yếu bịkích thích khiến không ngừng rung động, hắn ôm lấy cổTây Môn Đoạt Hồng, một lần lại một lần kêu gọi tên của người kia, tuyệt không đểý chính mình là lần đầu, địa phương kia bịTây Môn Đoạt Hồng hung hăn trừu sáp, thậm chí đã sưng đỏxuất huyết.

Ta thực sựxin lỗi ngươi, sau khi ta chết nếu có xuống địa ngục, vậy cũng được xem nhưlà một loại trừng phạt đi. Chỉmong khi ta bên cạnh ngươi một ngày, có thểlàm cho ngươi hạnh phúc một ngày. Hoa Kính Hương hai hàng lệchậm rãi chảy xuống, hắn dùng răng nanh cắn chặt lấy đầu vai Tây Môn Đoạt Hồng, giống nhưmuốnởnơi đó tạo ra mộtấn ký dành riêng cho hắn.

Một trận hoan ái đến nửa đêm mới chấm dứt, may là Tây Môn Đoạt Hồng dù tinh lực hơn người, cũng đã có chút mệt mỏi. Lại càng không cần nói đến Hoa Kính Hương, hắn cảngười vô lực tựa vào lòng ngực Tây Môn Đoạt Hồng, cảngười nhưkhông xương mềm mại nhẹnhàng.

“Kính Hương, ta không biết nặng nhẹ, khiến cho ngươi chịu khổ…” Tây Môn Đoạt Hồng nhìn Hoa Kính Hương trong lòng ngực, thương tiếc vuốt ve mái tóc dài của hắn, trên mặt tràn đầy tựtrách cùng đau lòng.

“Không sao, kỳ thật tới cuối cùng, ta cũng rất…” Hoa Kính Hương mặt lại đỏ, câu nói kếtiếp nhưthếnào cũng không có biện pháp nói ra, hắn biết Tây Môn Đoạt Hồng khẳng định biết mình muốn nói cái gì.

“Ngươi cũng rất cái gì a? Nói nhưthếnào lại chỉnói một nửa? Đây cũng không phải là thói quen tốt.” Tây Môn Đoạt Hồng lộra nụcười trêu tức, một bàn tay lại luồn vào trong áo vuốt ve vuốt ve.

Hoa Kính Hương vừa thẹn vừa giận, không có biện pháp nào với nam nhân này. Chính mình mệt mỏi đến nổi khí lực di chuyển ngón tay cũng không có, mặc dù lúcởđịa phương kia học được mịcông, nhưng là thân phận của hắn không giống người thường, cho nên cũng chưa từng trải qua huấn luyện chân chính.

Bất quá cánh tay kia nhưcó ma lực, thậm chí ngay cảđịa phương kia cũng bắt đầu có cảm giác.

Hoa Kính Hương có chút đứng ngồi không yên, vừa muốn giơtay đẩy cánh tay kia ra, cũng không hềphòng bịlại được Tây Môn Đoạt Hồng ôm lấy, nghe thấy hắnởtrên đầu mình lầm bầm nói: “Kính Hương, ngươi yên tâm, ta cảđời sẽyêu ngươi, cảđời chỉyêu một mình ngươi chỉcưng chiều một mình ngươi chỉđối xửtốt với một mình ngươi, Kính Hương, ngươi… Có tin ta hay không?”

“Ta tin, đương nhiên tin.”

Hoa Kính Hương nỉnon mỉm cười, một giọt lệrơi xuống, chảy lên ngực Tây Môn Đoạt Hồng, nghe hắn cười trêu nói: “Không phải chứ? Chỉnhưvậy thì cảm động đến khóc? Ta đây còn chưa thực sựnói lời ngon tiếng ngọt, nếu ta thực sựnói nước mắt của ngươi phải chảy thành sông a?”

“Vậy ngươi hãy nói a, ta không ngại nước mắt ta chảy thành sông lớn hay dòng suối nhỏ, ta thích nghe.” Hoa Kính Hương mỉm cười, ánh nến bao trùm lấy hai người, nhưng nụcười của tiểu mỹnhân là nụcười chua sót, chỉsợchỉcó trời biết đất biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.