Biên giới phía Bắc, ròng rã hai ngày hai đêm, rốt cuộc Giai Hy cũng đến nơi, nhìn cái thành hoang sơ, lụi tàn trước mặt, cô có chút rơi hắc tuyến. Thế này cũng quá khổ đi, không có lấy mấy quán ăn. Không biết mấy tuần tới sống thế nào đây.
Thở dài một hơi, cô lôi từ không gian ra một quả táo gặm. Vẫn may là ta nhanh trí tích lũy đồ ăn trong tận một tháng liền.
“ Ngươi là người mà hoàng thượng tiến cử làm tướng quân. “ Một binh sĩ trông có vẻ to con bước đến, mặt mày sát khí nhìn Giai Hy.
“ To gan, dám ăn nói như vậy với công chúa sao. “
“ Ngươi im miệng, vị tướng sĩ này, ta đúng là người mà hoàng thượng giới thiệu, tên ta là Giai Hy. “
“ Một công chúa đến đây làm gì, nơi này không phải chỗ để ngươi muốn làm gì thì làm đâu. Dù đó có là công chúa đi chăng nữa. “
“ Ta biết chứ. Nhưng bây giờ ta là tướng quân, ăn nói kiểu này cũng quá vô lễ đi. “
“ Muốn nhận được sự tôn trọng của bọn ta thì ngươi phải lập được chiến công. “
“ Chỉ đơn giản vậy thôi. “
“ Đơn giản? Loại công chúa sống trong nhung lụa, muốn có gì liền có người lấy về cho nên nghĩ đánh giặc cũng đơn giản như vậy sao, ngu ngốc, đây là chiến trường, là nơi nhuộm đầy máu tươi cùng biết bao sự ngã xuống của binh sĩ. Nếu cứ giữ cái tư tưởng của ngươi thì chẳng sống được lâu, vẫn là nên trở về hoàng cung đi. “
“ Triệu tướng lĩnh, giặc Mạc La lại đến rồi. “
“ Nhanh, triệu tập binh sĩ, chuẩn bị vũ khí, nghênh chiến. “
Vậy mà cơ hội đến nhanh như vậy. Xem thường ta sao, ta cho các ngươi biết mặt.
Đứng trên cổng thành, Giai Hy nhìn binh sĩ đứng bên dưới, đối diện là giặc Mạc La. Chậc, có vẻ bên mình yếu thế hơn. Vũ khí, số lượng,... đều không bằng bên kia.
“ Triệu Hách, hôm nay nếu ngươi đầu hàng và đưa thành cho ta, thì toàn bộ người ở đây có thể có cơ hội sống sót đó. “
“ Im miệng chó của ngươi lại, dù hôm nay có chết, ta cũng quyết bảo vệ thành trì cùng lãnh thổ Vân Nam đến cùng. “
“ Đến giờ phút này mà vẫn còn mạnh miệng được, xông hết lên cho ta. Giết hết bọn chúng, không được phép bỏ sót tên nào cả. “
“ Xông lên, liều mạng đến cùng, quyết tâm bảo vệ lãnh thổ Vân Nam. “
“ XÔNG LÊNNNN! “
Nhìn bên dưới hỗ chiến, từng người từng người một ngã xuống, Giai Hy cầm cờ trên tay vừa nói, vừa điều khiển binh sĩ bên dưới.
“ Cô nương kia là ai vậy? “
“ Không biết nữa, nhưng thật xinh đẹp. “
“ Giờ phút này các ngươi còn chểnh mảng, tập chung hết lại cho ta. “ Triệu tướng lĩnh tức giận quát lớn.
“ Còn nữa, công chúa, ngươi về hoàng cung đi, đây không phải nơi vui chơi của ngươi. “
“ Cô nương kia là công chúa sao. “
“ Thời khắc này còn vui đùa được, đúng là thể loại sống sung sướng chưa trải qua máu tanh có khác. “
“ Câm miệng, nếu muốn sống thì nghe ta chỉ đạo. “
“ Một nữ nhân thì chỉ đạo được cái gì chứ. “
“ Đúng vậy, còn chẳng bằng tự đánh. “
Binh sĩ không nghe lời cô mà cứ vậy xông lên không chút kế hoạch, từng người một bắt đầu ngã xuống. Giai Hy đứng trên thành thì tức giận, đấm lõm cả tường thành.
“ Ta nói lại một lần nữa: NẾU. KHÔNG. MUỐN. CHẾT. THÙ. NGHE. TA. CHỈ. HUY. “ Ném thẳng kiếm trên tay cắm dưới chân tướng giặc, sát khí của cô nháy mắt bùng nổ khiến nhiều binh sĩ bủn rủn tay chân.
“ Khí thế đáng sợ quá! Thật sự là của một người suốt ngày chỉ biết hưởng thụ thôi sao. “
“ So với Triệu tướng quân còn đáng sợ hơn. “
“ Vậy chúng ta có nên nghe lệnh của cô ta không đây? “
“ Làm theo đi. “ Triệu tướng quân đứng bên cạnh lên tiếng, cả người trầm mặc.