Trước sảnh, nơi cất giữ thần khí, Ly Phong một thân bạch y lấm lem bụi đất xuất hiện, nhìn qua thần sắc có chút mệt mỏi vì tiêu hao quá nhiều linh lực.
“ Chỉ cần nhỏ máu lên đây là có thể lấy được thần khí rồi. “ Ly Phong lấy con dao găm giắt bên thắt lưng rạch một đường ở đầu ngón tay rồi nhỏ nó xuống trận pháp hoa văn nằm chính giữa sảnh.
Ầm ầm ầm... tiếng động đất vang lên, từ dưới mặt đất xuất hiện kẽ hở to, từ từ lộ ra một thanh kiếm xinh đẹp màu ngọc thạch có cùng hoa văn với trận pháp được cắm trên tảng đá, xung quanh thanh kiếm nồng đậm linh khí.
Sau khi thanh kiếm lộ ra, Ly Phong sững sờ đứng nhìn nó nhưng rất nhanh chóng liền tỉnh táo lại, vội vàng định lấy máu nhận chủ, biến thần khí thành của riêng mình. Nhưng không biết vì sao, hắn đã làm đúng theo chỉ dẫn của cuốn sách cổ nhưng đều thất bại, cho dù có nhỏ bao nhiêu giọt máu thì thần khí cũng không nhận chủ, vẫn đứng im, xinh đẹp khiến người ta tham lam muốn chiếm lấy mà không thể.
“ Tại sao, tại sao không thành công chứ? “ Ly Phong ôm đầu, nhíu chắt chân mày mà nhìn thanh thần khí.
- Hệ thống, ngươi biết lí do gì mà thần khí không nhận chủ không? Chẳng phải nguyên tác nói sau khi nam chủ mới nhỏ máu liền được sao.
Giai Hy ngồi vắt vẻo ở cây gần đó ngạc nhiên chứng kiến mọi chuyện. Trong tiềm thức của cô thì gần như mấy kì ngộ kiểu này thường là họ rất dễ tiếp nhận mới đúng.
[ Tôi cũng không biết. ] Không chỉ Giai Hy mà hệ thống cũng ngạc nhiên.
[... ] Rõ ràng kí chủ không can thiệp, nguyên tác cũng không bị thay đổi, nhưng sao nam chủ lại thất bại.
[ Có khi nào... là sự xuất hiện của nữ chủ. ] Hệ thống đưa ra phán đoán rồi mở màn hình quan sát vị trí nữ chủ đứng, chỉ thấy nữ chủ đã ở rất gần vị trí thần khí, toàn thân cô ta chi chít vết thương lớn nhỏ và y phục thì bị làm đến rách nát thảm thương.
- Nữ chủ? Chẳng nhẽ thần khí muốn đổi chủ mới rồi?
[ Có thể là như vậy. ] Đưa ra phán đoán rồi phân tích, chỉ có thể là ý trên mới khiến thần khí lâu như vậy mà chưa nhận chủ.
- Tranh đấu giữa nam nữ chủ. Kịch hay, kịch hay.
Thích thú nheo đôi mắt, Giai Hy vung tay giải trừ vài trận pháp để Linh Lan tiến về đây nhanh hơn.
- -
Khoảng nửa canh giờ sau, Ly Phong vẫn chưa tìm được cách để thần khí nhận chủ, trong khi đó Linh Lan chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa.
Vút vút vút... những vật cản trên đường dễ dàng bị dẹp gọn bởi thanh kiếm. Linh Lan từ phía sau nhưng bụi cây bước ra, bởi vì trước khi đến đa thay một đạo y phục mới, lại khoác thêm áo choàng đen chùm kín người che đi những vết thương nên nhìn qua cô ta cũng không đến nỗi chật vật như lúc trước.
“ Ai? “ Ly Phong cảnh giác, rút kiếm của mình hướng về phía Linh Lan. Gương mặt thanh lãnh thường ngày nổi lên một tầng sát khí.
“ Thần khí quả nhiên ở đây. “ Giọng cô ta ẩn chưa sự hưng phấn, nhưng vì vẫn còn người ở đây nên kiềm chế lại rất nhiều.
“ Không muốn chết thì để lại thần khí rồi cút. Ta sẽ tha cho ngươi một mạng. “ Linh Lan tản ra uy áp, nhưng vì không muốn kinh động quá nhiều nên cố gắng áp tu vi xuống hóa kì trung cấp.
“ Hóa kì trung cấp! “ Ly Phong ngạc nhiên, vốn dĩ hắn luôn nghĩ mình vào được đây mà không bị cản lại là do trời cao chiếu cố. Xem ra, cũng không phải chỉ có mình hắn, hơn nữa thực lực người này vừa hay bằng hắn. Nếu đánh nhau chỉ sợ sẽ tổn thất nặng nề, khiến cho kẻ khác nẫng tay trên. Chẳng bằng bây giờ tìm cách thỏa hiệp, đến thời cơ thì cho thần khí nhận chủ.
Ly Phong cho rằng mình suy nghĩ chu toàn, nhưng hắn hoàn toàn không biết có một yếu tố se gây cản trở toàn bộ kế hoạch.