Hộc, hộc... khụ, cứu, cứu với... “ Nam nhân cả người đầy thương tích chật vật chạy trốn, thần sắc hoảng sợ luôn nhìn về phía sau như xem có ai đó đuổi theo mình không.
Bịch, kiên trì thêm vài bước nữa, hắn tới giới hạn mà ngã vật xuống đất, trùng hợp thay đụng trúng mũi giày của ai đó. Ngẩng đầu của mình lên đối diện với đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm, cơ thể hắn run lên nhè nhẹ nhưng khi nhận thấy khi hiệu của Đông Môn Tinh trên y phục thì lại thở phào, lấy chút sức lực sót lại cuối cùng viết mấy chữ trên mặt đất làm di thư.
“ Bí cảnh xuất hiện yêu nữ... “
“ Bí cảnh? Yêu nữ? “ Nhan Kính nhíu mày đọc dòng chữ trên đất, lông mày hơi nhíu lại suy nghĩ rồi chợt bật cười. Trông vào thì có vẻ ấm áp như gió Giang Nam tháng tư nhưng nhìn kĩ lại có vài phần xảo quyệt của loài cáo.
“ Đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng trở về. “ Ngự kiếm chuẩn bị hướng phía bí cảnh đi tới, Nhan Kính quên giải quyết sạch sẽ cái xác cùng dòng di thư.
## **” Ai da, ngươi xem lửa ngươi phun đi. Cháy khét hết cả thịt của ta rồi. “ Giai Hy cầm miếng thịt đen thui lên.**
Gr - grao - grừ ( Trách ta gì chứ, còn không phải tại miếng thịt này quá kém sao. Ta mới dùng một tí lửa liền đen rồi)
“ Giờ còn biết đổ lỗi rồi hả, ta đã dặn là dùng một tí tị tì ti lửa thôi, ngươi lại phun hẳn một đám lửa lớn ra, hơn nữa còn là lửa từ thần lực. Nếu không phải miếng thịt này là của Cự Kim Mãng Đan thì đến tro tàn cũng chẳng còn đâu. “ Nhéo tai hổ trắng, cô đem miếng thịt cháy đen vứt đi rồi lôi từ không gian ra miếng mới nướng lại.
Grao - Gừ ( Hừ, biết rồi) Ngạo kiều lắc lắc đuôi. Hổ trắng cố gắng không chế chỉ phun một lượng cực kì nhỏ lửa lên miếng thịt.
Xèo, xèo, lách tách... Âm điệu vui tai kích thích dạ day của mỗi người, mang lại cảm giác thèm ăn không riêng ai cưỡng lại được, kể cả mấy người còn suy tàn hơi thở yếu ớt.
“ Thơm, thơm quá! “
Mặc dù đã tu luyện đến cảnh giới không cần ăn uống vẫn sống được nhưng đối với mỹ thực quyến rũ vẫy gọi trước mặt, vài người vẫn không nhịn được thèm thuồng nuốt nước miếng.
Grao - Gr ( Nhìn gì mà nhìn) Hung tợn trừng mặt lườm, hổ trắng thể hiện khí thế oai phong lẫm liệt. Sau đó cun cút chạy đi hái quả dại về cho Giai Hy ăn đổi lấy chút thịt.
“ Phết chút nước sốt tự chế để ăn với quả dại cho ngon. “ Cô lấy một cái hũ từ không gian mở nắp ra, nhẹ nhàng quét đều lên hai bề mặt của miếng thịt.
Lách tách... lách tách... tiếng lửa nhỏ nổ kèm theo mùi hương càng lúc càng mê người khiến bụng ai cũng đói đến mức reo lên.
“ Có vẻ được rồi đấy. “ Dập lửa, cô đặt miếng thịt lên cái lá lớn, bày trận pháp xung quanh rồi bỏ đi kiếm thêm chút đồ cho bữa ăn.
“ Ả yêu nữ kia đi xa rồi... “ Một người bị trói lên tiếng, ánh mắt thèm thuồng nhìn miếng thịt gần ngay gang tấc.
“ Ừm, đi xa rồi. “ Người bị trói bên cạnh phụ họa gật đầu
“ Dù gì miếng thịt cũng to thế kia, ăn một ít chắc cũng không sao đâu... “
“ Nhưng ta đang bị trói mà? “
“ Ngươi ngu hay giả ngu vậy hả. Trên người ngươi vẫn còn pháp khí đấy thôi, sao không lôi ra mà dùng. “
“ Ờ nhỉ! “ Nhìn hắn ta cười ngốc nghếch. Đám người xung quanh chỉ muốn đem tên đần kia rực tiếp đánh một trận bầm dập.
Xoạt... xoạt... Giai Hy từ trong bụi rậm đi ra, trên người dính không ít lá cây cùng bùn đất, hai tay thì xách 1 con cá to cùng hai con gà rừng béo mập.
Tiến đến nhìn vào trận pháp mình bày, cô nghiêm túc gật đầu rồi ngồi xuống xử lí đống thức ăn vừa bắt về.
Mà bên phía đám người kia, ai nấy đều mệt rã rời, có mấy người còn nằm lăn ra đất, còn đâu dáng vẻ tiên nhân lúc trước.
“ Cái dây thừng này làm bằng gì vậy chứ? Gỡ không ra, chặt không đứt, sử dụng bao nhiêu biện pháp cũng chẳng xi nhê. “ Tên đầu sỏ lúc trước vật vã ngửa người trên tảng đá, xung quanh là vô số pháp khí rơi vãi.
“ Nếu đã trói bọn ta bằng dây thừng lơi hại như vậy thì còn bày trận pháp làm gì chứ? Làm màu với ai. “
“ Đúng vậy đó. “
Các tu nhân chính đạo than vãn mà không hề hay biết thực ra Giai Hy bày trận pháp đúng thực là làm màu thiệt.