7h tối hôm đó, Tử Văn từ trên xe đi xuống, sau khi giao phó người rời đi, hắn liền tiến đến phòng Giai Hy. Mở
cửa phòng ra, cô đang dùng bữa tối, liếc đến hắn vẫn là ánh mắt đó, lạnh nhạt như băng.
“ Anh về rồi, em đang dùng bữa sao? “ Tử Văn mỉm cười hỏi.
“ Không nhìn thấy sao mà hỏi, mắt có vấn đề nên đi khám đi. “ Đáp lại hắn là giọng nói giễu cợt cùng đôi mắt không chút cảm xúc của cô.
“ Giai Hy... “ Tử Văn tức giận gọi tên cô.
“ Sao? “ Cô nhíu mày lên tiếng.
“ Em, có phải giận ta chuyện bắt nhốt em ở đây. “ Tử Văn nhìn Giai Hy hỏi, đáp lại hắn chỉ là một khoảng không tĩnh lặng. Giai Hy đã đứng dậy chuẩn bị rời đi từ lúc nào.
“ Giai Hy, em không được đi. “
“ Sao, bắt tôi đến đây, đoạt lấy sự tự do của tôi, nuôi tôi trong cái lồng vàng của anh, chẳng phải anh hài lòng lắm sao, giờ đến cả việc đi lại cũng muốn tước đoạt. “
“ Anh chỉ là quá yêu em thôi, chỉ như vậy em mới không rời khỏi anh. “
“ Yêu tôi? Thứ tình cảm này không phải yêu mà chỉ là sự chiếm hữu thôi. Anh căn bản không hề yêu tôi, Bạch Tử Văn. “
“ Không, anh yêu em, anh yêu em... “ Tử Văn điên cuồng, cầm vai cô không ngừng lắc, lực đạo mạnh khiến cô đau đến nhíu mày.
“ Xin, xin lỗi, anh xin lỗi, em không bị đau chứ, đều là tại anh. “ Tử Văn thấy cô nhíu mày vội vàng buông ra, cuống quýt xin lỗi.
“ Không cần, anh ra khỏi đây đi, tôi cần nghỉ ngơi. “ Gạt cánh tay của hắn ra khỏi vai mình, Giai Hy lạnh nhạt ra lệnh đuổi người, đến khi Tử Văn bước ra khỏi phòng liền đóng cửa một cái sầm.Hơn hai tuần trôi qua, chỉ còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật An Trạch Dương, Giai Hy đang ở biệt thự nơi Tử Văn bắt nhốt cô, lạnh nhạt nhìn bầu trời trong xanh ngoài kia. Cũng nên sớm bắt đầu cuộc vui thôi nhỉ.
- Hệ thống, phát tín hiệu của ta đến chỗ An Trạch Dương, tiện thể nhắc hắn làm sao nháo cho vụ này càng lớn
càng tốt, tốt nhất là toàn bộ mọi người ở trong hay ngoài giới đều biết.
[ Đã phát tín hiệu xong, đảm bảo sẽ như ý muốn của người. ]
- Ừm.
An Trạch Dương, ta đây liền thử tin tưởng ngươi một lần, đừng khiến ta phải thất vọng đó.
Dường như ông trời lần này đã nghiêng về phía Giai Hy, sau khi nhận được tín hiệu chỗ cô đang ở, An Trạch
Dương liền dẫn một đoàn “ vệ binh “ hùng hậu tiến thẳng đến mục tiêu, không đến nửa ngày liền phát hiện ra tòa biệt thự, dù sao thì nó cũng rất nổi bật ở chỗ khỉ ho cò gáy này mà.
An Trạch Dương vội dẫn người tiến đến nhưng ngay lập tức bị vệ sĩ chặn ở cửa, lúc sau Tử Văn cũng nhanh chóng từ bên trong đi ra.
“ Không biết An thiếu dẫn nhiều người như vậy đến đây là có ý gì. “
“ Ta tìm người. Tránh đường! “
“ An thiếu có nhầm lẫn gì không chứ đây là biệt viện nghỉ dưỡng của Nhạc gia, sao có thể có người của An thiếu
được chứ. “
Bịch, tiếng vật nặng từ trên cao rơi xuống thu hút sự chú ý của toàn thể mọi người, An Trạch Dương nhân lúc này
lẻn vào liền thấy Giai Hy cả người toàn máu nằm cạnh bụi cỏ.
“ Tiểu Hy!!! “ Hắn lao đến đỡ lấy cơ thể cô, cả người cô toàn là máu, mùi tanh nồng phảng phất trong không khí đặc biệt gay mũi. An Trạch Dương không dám chần chừ, bế thúc cô lên chạy ra ngoài.
“ Gọi cấp cứu, nhanh lên! “ Mọi người lúc đấy ai cũng hoảng sợ, nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra, nhưng đây ở đây căn bản toàn cây là cây, cao đến chọc trời, sóng đều bị chặn, nếu không Giai Hy cũng chẳng mất công nhờ hệ thống phát tín hiệu hộ mình.
Vậy nên An Trạch Dương chỉ có thể lấy một chiếc xe thuận tiện cho việc đi lại trong rừng mà lái ra ngoài, Giai Hy để ở phía sau cho một người khác chiếu cố. May sao gần đó có một bệnh viện nhỏ nên thương thế của cô không đáng trở ngại đến sức khỏe, nghỉ ngơi mấy tháng liền có thể bình phục.
( Tác giả: -_- không trở ngại mà nghỉ ngơi mấy tháng.)