Mất gần 2 tiếng, rốt cuộc Giai Hy cũng từ trong phòng được người đưa ra. Mái tóc nâu xoăn, bồng bềnh xõa đến ngang vai, kẹp bằng một chiếc cặp tóc nhỏ bằng đá quý tinh xảo, gương mặt xinh đẹp nay được trang điểm tỉ mỉ càng thêm mấy phần mỹ lệ, quyến rũ động lòng người. Lông mày dài, cong vút ; gương mặt trắng, non mềm, thêm chút phấn má liền nhìn như thiếu nữ đang thẹn thùng, hai bên má đều ửng hồng ; môi nhỏ đỏ xinh, ướt át ; sống mũi cao và thẳng.
An Trạch Dương cứ thế sững người nhìn cô không chớp mắt, tim vô thức chệch một nhịp lúc nào không hay, chỉ biết rằng trong lòng mình chỉ có người con gái trước mặt này.
“ Đi thôi, đứng đó là gì? Bộ tính giả tượng sao. “ Giai Hy đi ra đến cửa rồi mà thấy hắn vẫn đứng như trời trồng liền quay lại gọi, không quên châm chọc một câu.
An Trạch Dương lúc này mới hoàn hồn, cũng chẳng để ý đến lời châm chọc khiêu khích của cô, nhanh chóng đi ra xe leo lên, vành tai đỏ hồng ít ai phát hiện. Aaa, mày điên rồi Sở Hiên, đấy chỉ là một đối tượng công lược của mày thôi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ mày liền rời khỏi đây, mày không được phép rung động...
Cả đoạn đường, An Trạch Dương cứ như vậy mà không ngừng lẩm bẩm từ “ không rung động “ trong miệng khiến tài xế và người trên xe đều nhìn hắn như bị ma nhập.
Nhà chính của An Gia, nơi tổ chức sinh nhật An Trạch Dương, có vô số các ông chủ lớn có tiếng trong ngành đều tụ tập lại đây chúc mừng. Dù chưa đến thời gian bắt đầu nhưng vẫn rất náo nhiệt, ồn ào.
Để tránh bị chú ý quá nhiều nên An Trạch Dương đi cửa sau vào, an bài tốt cho Giai Hy rồi mới rời đi tiếp khách, trước khi đi vẫn không quên dặn dò người hầu phải chiếu cố, chăm sóc cô.
[ Kí chủ, Bạch Tử Văn đã đến, tôi có thể cảm thấy khí tức hắc ám trên người hắn cực kì nồng, đặc biệt khi nhìn thấy An Trạch Dương, có lẽ hôm nay hắn sẽ ra tay. ]
- Vậy cũng tốt, không tốn quá nhiều thời gian của ta. Dù sao nhiệm vụ tâm nguyện cũng đã hoàn thành xong, giải quyết nốt cái nhiệm vụ ẩn giấu này ta cũng có ý định rời đi. Đằng nào hết hôm nay, cơ thể này cũng đã đến thời gian tử vong.7h tối, thời gian bắt đầu buổi tiệc đã đến, như thường lệ, An Trạch Dương sẽ lên phát biểu một chút, sau đó sẽ là tiết mục khiêu vũ mở màn. Mọi năm, hắn đều là nhờ người khác nhưng năm nay An Trạch Dương thế nhưng lại đứng giữa khu vực khiêu vũ, khuôn mặt điển trai dưới ánh đèn trở nên nhu hòa vài phần làm không ít tiểu thư rung động, thậm chí còn mơ tưởng đến ngày mình nằm trong vòng tay người nam nhân này.
Nhưng Giai Hy bất ngờ từ trong đi ra, xinh đẹp diễm lệ mà sánh vai đứng cạnh An Trạch Dương, bắt đầu khiêu vũ mở màn. Họ tựa như công chúa và hoàng tử, mỗi động tác đều vô cùng đẹp và tinh tế.
Đến khi kết thúc, An Trạch Dương còn nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên mà đặt một nụ hôn vào đó rồi dắt cô đứng trước mặt mọi người tuyện bố.
“ Hôm nay là sinh nhật tôi, cũng là ngày mà tôi muốn công bố tới mọi người một việc quan trọng, đó là vợ tôi, phu nhân của An Gia, Nhạc Giai Hy. “
Bên dưới không ít những lời trầm trồ, kinh ngạc trước lời của An Trạch Dương, không ít những tiểu thư vừa ôm giấc mộng đẹp đều tan nát cõi lòng, thậm chí có người tỏ vẻ chán ghét Giai Hy nhưng không dám nói quá rõ ràng, chỉ có thể thỏa luận nhỏ với nhau, vì dù sao họ cũng không thể đắc tội An Gia được.
Chỉ có Tử Văn đứng trong góc là đặc biệt tức giận, hắn ném ly rượu trên tay xuống nền đất, vẻ mặt vặn vẹo nhìn đôi nam nữ đang đứng trên cao kia. Nếu tôi không có được thì bất kì kẻ nào cũng đừng hòng mơ tưởng đến em ấy cả.