0852

Chương 11: Chương 11




Chương 11

Ngày hôm qua Diệp Phạm hẹn Lô Nhân đi ăn cơm, sau khi ăn xong thì đến Starbucks uống cà phê, hai người hàn huyên một hồi, lúc về nhà đã gần mười một giờ đêm.

Cô tắm rửa, đứng trên ban công hóng gió một lát. Tầm nhìn trước mặt rộng lớn, đối diện là công viên, đêm đã khuya, ngoài cửa sổ yên tĩnh không một tiếng động, bóng người thưa thớt, trên đường chỉ xuất hiện vài cặp tình nhân.

Lô Nhân lấy tay khảy tóc, gió mát nhẹ nhàng thổi qua, bầu không khí tịch mịch, cây râm bên đường lắc lư, ánh trăng khôn cùng, giống như bầu trời đầy sao đang dõi theo cô.

Cô nhìn bầu trời, thật lâu sâu mới hít một hơi, tâm tình bỗng dưng bình tĩnh.

Đêm nay cô ép bản thân không được chạm vào rượu, nằm ở trên giường, thậm chí có chút buồn ngủ.

Đêm thật dài, so với bình thường giấc ngủ không sâu, mở mắt ra đã đúng sáu giờ, thay quần áo, đi làm.

Hôm nay trời đầy mây, mây đen dày đặc che khuất nửa bầu trời, khắp nơi toàn là bụi, giữa hè nhưng lại lạnh lẽo.

Lô Nhân ngẩng đầu nhìn trời, có chút hối hận, muốn trở về lấy ô lại lười đi lên cầu thang, do dự hai giây vẫn bước nhanh ra ngoài.

Vài phút sau xe buýt đã tới nơi, Lô Nhân chen chúc đi lên. Cửa xe đóng lại, phía sau còn có một người lủi lên, bóng dáng kia có phần quen thuộc, tim cô đập mạnh không hiểu vì sao, cố gắng không quay đầu.

Trên xe không còn ghế trống, cô miễn cưỡng sải bước lên bậc thềm, tay nắm chặt lan can.

Phụ xe hét lên: “Tiền xe hai hào.”

Không ai trả lời, tài xế cũng không khởi động xe, ngoảnh đầu xem xét. Qua một lát, mọi người mới giơ cánh tay đưa ra hai hào.

Cửa xe đóng lại, xe chạy bon bon.

Người phía sau không thể đi lên bậc thềm liền đứng cạnh cửa, nửa người dựa vào cửa xe.

Giờ cao điểm nên rất chật chội, trong xe không mở điều hòa, cửa sổ phía sau đều mở toang nhưng cũng không mát được nhiều.

Lưng cô đổ đầy mồ hôi, phía sau giống như lò nướng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nhiệt độ trên xe càng nóng.

Người phía sau nói: “Tài xế, trời nóng quá, mở điều hòa đi.”

Tài xế lười nhác nhìn về phía đó, cũng chẳng hành động.

Qua một lát sau, người nọ lại nói: “Bảo ông mở điều hòa, vờ như không nghe thấy hả?”

Giọng anh ta đè thấp vài phần, khàn khàn mang theo tiếng vang, âm lượng không lớn nhưng có phần uy hiếp.

Tài xế không khỏi nghiêng đầu nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn thẳng tài xế, đôi mắt u ám âm lãnh khiến cho người ta rét run.

Tài xế nuốt nước miếng, cơ thể cũng không nhúc nhích.

Có người nói chuyện, bên trong tự nhiên có người phụ họa: Đúng rồi, mở điều hòa đi, nóng chết…

Trong lúc nhất thời mọi người đều ồn ào đứng lên.

Tài xế nhanh chóng đưa tay xuống, hướng về phía sau hô to: “Đóng cửa sổ.”

Sau khi điều hòa khởi động được năm phút, nhiệt đột trong xe đã đỡ nóng hơn.

Lưng Lô Nhân lại cứng ngắc, giọng người phía sau toàn lượn lờ bên tai, giống như một chuỗi mỏng kéo dài dây thần kinh, anh ta đứng cách cô quá gần.

Lô Nhân cúi đầu, nhẹ nhàng hạ tay, theo bản năng đi về phía trước nửa bước.

Tình hình giao thông vẫn đang kẹt, tài xế nhấn ga, hận không thể biến xe trở thành máy bay.

Lô Nhân đứng cạnh bậc thềm, cơ thể cô áp trụ không vững, ngã về phía sau.

Mông chạm vào bụng người nọ, bỗng nhiên có một cánh tay đưa ra ôm chặt thắt lưng cô, cô nhón mũi chân, miễn cưỡng bám chặt trên bậc thềm. Trong lúc cuống quýt cô giữ chặt cánh tay đang đặt cạnh hông mình, đầu ngón tay chạm vào làn da anh ta, thô ráp, cứng rắn.

Lô Nhân theo bản năng cúi đầu, cánh tay anh ta giống như thép, gắt gao mắc kẹt ở dưới ngực cô.

Xe đi dọc theo đường thẳng, dần dần ổn định.

Tai Lô Nhân nóng bừng, gỡ tay mình ra khỏi cánh tay anh ta.

Anh ta nói: “Đừng cử động.”

Lô Nhân nghiêng đầu ngạc nhiên: “Là anh sao?”

Lục Cường nhíu mày: “Tôi nghĩ em đã sớm nhìn thấy.”

“Không. . . . . .” Lô Nhân thì thầm. Anh đứng đằng sau cô, cả người cô đều dựa vào anh, anh đứng ở dưới bậc thềm nhưng chiều cao của cô vẫn thua anh.

Cô lại gỡ cánh tay anh: “Buông ra trước đã.”

“Đã bảo đừng cử động.” Lúc nói chuyện còn thổi nhiệt khí vào lỗ tai cô: “Con đường phía trước vẫn còn gồ ghề.”

Xe dừng ở trạm kế tiếp, có người xuống xe có người lên xe.

Lục Cường nhấc cánh tay, xách cô đứng lên, nhấc chân đi lên bậc thềm. Hai người đứng sóng vai nhau, cánh tay anh tự nhiên nâng lên một chút, ngón cái giật giật, Lô Nhân cắn chặt môi, cố gắng chế trụ thân thể. Trong xe vốn chật chội, động tác anh lơ đãng nhưng dưới tình huống này tìm không ra tật xấu, trong lòng Lô Nhân tức giận, bị anh ôm cả người anh như dán vào lưng cô.

Lô Nhân âm thầm chửi mắng, hạ mắt xuống.

Xe chạy đến trạm, Lục Cường cúi đầu hỏi: “Mỗi ngày đều đi làm thế này?”

Cách vài giây, cô không tình nguyện đáp: “Ừ, thứ hai nhiều người hơn bình thường.”

“Mấy giờ mới đến công ty?”

“Nửa tiếng.”

“Em còn làm việc ở xưởng may kia?”

Lô Nhân im lặng.

Anh dừng một chút, lại nói một câu: “Vẫn là xưởng may lúc trước may quần áo cho trại giam?”

Lô Nhân nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, cô đối với anh có ấn tượng vô cùng sâu sắc, trên người anh có hình xăm, cái trán có một vết sẹo nhỏ, chiếc áo tù nhân: 0852.

Cô gật gật đầu: “Ừ.”

Lục Cường: “Xưởng may kia tên gì?”

“. . . . . . Đỗ Hoa.”

Lục Cường nhắc tới một lần, nhưng có vẻ không phải thật sự muốn biết.

Trời bên ngoài chuyển mưa, trên cửa sổ xe đọng vài giọt nước, ven đường có người mở ô, trong nháy mắt sương mù nổi lên, thế giới hỗn độn mơ hồ, trận này mưa rốt cuộc cũng đổ xuống.

Lô Nhân xê dịch người về phía trước, trời mưa cũng không khiến cho cô cảm thấy tốt hơn, đứng gần như thế, người vẫn nóng quá, cũng không bao lâu, phía sau lại truyền đến giọng nói.

Lục Cường hỏi tiếp: “Tối qua sao vậy?”

Lô Nhân nhất thời không hiểu.

“Tôi nhìn thấy em đi trên đường, lúc đó chúng tôi đang ăn nhậu.”

Lô Nhân nói: “Vậy à? Tối quá tôi không chú ý.”

Lục Cường cúi mắt nhìn nhìn đỉnh đầu Lô Nhân, khóe môi khẽ cong: “Lần sau về sớm một chút, phụ nữ đi khuya không an toàn.”

Lô Nhân xấu hổ cúi đầu, từ một người xa lạ tự nhiên trở nên quan tâm mình, tim cô tan chảy.

Lục Cường hỏi: “Nghe không?”

Lô Nhân dùng giọng mũi nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng.

Anh liếc nhìn cô, không hỏi lại.

Hai người giống như đang chơi trò QnA(1), từ đầu đến cuối đều là anh hỏi cô trả lời. Hiện tại không nói chuyện, thân thể dựa vào nhau, không khí lúc này so với ban nãy xấu hổ muốn chết.

(1) QnA: viết tắt của từ Questions and Answers: Hỏi và trả lời.

Lô Nhân đột nhiên mở miệng, hỏi: “Sao anh lại ngồi chuyến xe này, nhà anh gần đó?”

Cách hai giây: “Không.”

Cô kinh ngạc quay đầu.

Anh cũng cúi đầu nhìn cô: “Thấy em lên xe nên đi theo.”

Lô Nhân nghẹn lời, không nghĩ rằng anh sẽ trả lời như vậy, cô tùy tiện tìm một chủ đề, vốn tưởng rằng đáp án sẽ là câu khẳng định.

Nếu là thông thường thì người ta sẽ phản ứng một câu: vì sao?

Phụ nữ trời sinh mẫn cảm, huống hồ anh nói thẳng vậy, cô làm sao đoán được tâm tư anh, hỏi xong lại im lìm, ngớ ngẩn thật.

Lô Nhân trầm mặc.

Cô không nói chuyện, anh cũng không muốn buông tha.

Cằm anh cọ xuống lỗ tai cô, dùng âm lượng nhỏ nhất chỉ có hai người nghe thấy: “Không hỏi nguyên nhân sao?”

Lô Nhân nhích cổ, cắn chặt môi.

Lục Cường tiếp tục: “Nghe bác Lý nói em đã hủy bỏ hôn lễ, chia tay rồi hả?”

Bên tai vang lên tiếng nổ tung, xung quanh đều là tạp âm, cô cắn chặt môi dưới, lưng đứng thẳng tắp.

Lục Cường nói tiếp: “Ông xã đâu ra?”

Trong xe chật chội lắc lư một hồi. Bọn họ dường như rơi xuống một khoảng không hoang vắng, trong mắt chỉ nhìn thấy nhau.

Lô Nhân đảo mắt, dùng sức thở hắt một hơi, đây là điều cấm kị của cô. Mỗi lần sắp quên lại có người không ngừng nhắc tới, nhắm thẳng ngực cô mà đâm. Mặt hồ yên tĩnh rốt cuộc lại bị sóng ngầm mãnh liệt khuấy đảo, lùi bước tránh né giống như rút vào một nơi để ẩn nấp.

“Ừ?” Âm thanh phía sau lại truyền đến: “Nói đến chỗ nào rồi nhỉ?”

Lô Nhân lạnh mặt: “Chuyện này không liên quan đến anh.”

“Muốn liên quan sao?”

Cô nói: “Anh muốn thế nào?”

“Có thể thế nào?” Lục Cường nở nụ cười: “Thì nghĩ đến em.”

Lô Nhân á khẩu không trả lời được.

Vài giây sau, Lục Cường nói: “Tối hôm qua uống say, sợ không thanh tỉnh mới nằm trên giường suy nghĩ, sáng sớm cũng nghĩ đến em, liền đi qua tìm.”

Lô Nhân: “. . . . . .”

Lục Cường nói: “Đoán xem tôi nghĩ gì về em?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.