Chương 16
Nụ hôn này anh đã chờ đợi rất lâu, giống như chìm đến cực hạn, người được tái sinh, hơi thở khó khăn. Dưỡng khí quá ít, anh hôn cô chậm lại, từ từ nghiêm cẩn hưởng thụ.
Hôn sâu biến thành nhẹ nhàng, Lục Cường nhích người, tham lam nhìn chằm chằm Lô Nhân. Cô cúi đầu, lông mi vẫn còn dinh dính nước mắt, anh di chuyển môi mình hôn lên mắt cô, lại một đường khẽ hôn xuống dưới, mút chặt môi cô.
Lô Nhân khẽ rên một tiếng, động tác của Lục Cường đột nhiên trì trệ, lại một mạch ngậm chặt môi cô, đầu lưỡi giảo hoạt đưa vào.
Thuyền đi rất chậm, mặt nước như một làn sóng nhỏ.
Xa xa bất chợt truyền đến tiếng thét chói tai, có người cũng đang nhảy Bungee. Thanh âm đều hư vô xa vời, bên tai cô không nghe thấy gì, tất cả hơi thở đều bị ép trong lồng ngực, muốn tồn tại nhưng bất đắc dĩ đem hơi thở giao cho anh.
Đối diện có thuyền lướt qua, chớp mắt một cái, người trẻ tuổi chèo thuyền bên này huýt sáo.
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, cố ý hôn cô thật sâu, ban đầu anh đặt tay sau gáy cô, từ từ dời xuống bên hông, gió nhẹ thổi bay góc áo sơmi của cô, anh đưa bàn tay thô ráp vào lưu luyến sờ soạng.
Rốt cuộc cô cũng phát hiện, ngăn chặn bàn tay của anh. Anh thờ ơ, bàn tay tay nhỏ bé của cô lại chuyển xuống xương sườn của anh khẽ nhéo.
Anh khẽ run lên, nắm chặt tay cô, do anh dùng lực hơi mạnh nên cô nức nở một tiếng.
Anh nhích người ra, cắn răng: “Đừng chạm vào eo tôi.”
Không đợi cô phản ứng, anh đã đặt cô ngồi qua chỗ đối diện, hơi thở cô không còn ổn định, cắn cắn môi, thầm mắng người đàn ông này.
Lục Cường chầm chậm thở, nhìn về phía đối diện: “Đau không?”
Lô Nhân: “Không.”
Lục Cường xoa thắt lưng, Lô Nhân ngạc nhiên.
Anh châm điếu thuốc, nói: “Thắt lưng sợ nhột.”
Lô Nhân nhỏ giọng: “Ừ”.
Lục Cường ngậm điếu thuốc, trực tiếp hút một hơi, sương khói theo chóp mũi phun ra, trung gian hai người giống như cách một tầng sương. Lục Cường híp mắt, thổi một ngụm khí, sương khói tản ra, khuôn mặt cô hiện lên rõ ràng.
Anh nói: “Tóc rối kìa.”
Cô nâng tay phất phất, ánh mắt mơ hồ, cũng không nhìn mặt anh.
“Không phải.” Anh duỗi tay qua: “Bên kia.”
Tay chân anh vụng về đem tóc trên đỉnh đầu cô phân thành hai bên, không cẩn thận làm đứt hai cọng, cô lùi lùi cổ, chịu đựng không hé răng. Tay anh lại trượt xuống, ngón cái cọ vào mặt cô, chạm vào vành tai mềm mại xoa xoa, cuối cùng dùng tay sờ sờ môi cô.
Công khai hôn môi ở nơi công cộng, trước giờ Lô Nhân chưa từng trải qua, người chèo thuyền còn ở phía sau, ngẫm lại tự nhiên cô cảm thấy thẹn thùng.
Anh vỗ vỗ đùi mình: “Muốn ngồi không?”
Cô nói: “Không.”
“Sao vậy?”
“… Thuyền cập bến rồi.”
Nơi này là một bến tàu đơn sơ, thân thuyền nhoáng lên một cái, hai tay cô nắm chặt thắt lưng anh.
Anh phản ứng nhanh nhẹn, xoay tay lại ôm chặt cô.
Xuống thuyền cần đi qua một triền núi mới có thể đi tới trạm xe buýt.
Lục Cường đi phía trước, Lô Nhân theo phía sau, anh quay đầu, khoảng cách hai người bị giãn cách, anh day day thái dương, đứng ở chỗ kia chờ cô.
Cô đi tới, anh hỏi: “Đi bộ được không?”
Một chân cô dẫm trên nền đất, cúi đầu nắm chặt tay: “Chân mềm nhũn.”
Từ 70 mét rơi xuống, sức chịu đựng đã đến cực hạn, cô là phụ nữ, có thể duy trì đến giờ thật không dễ dàng.
Lục Cường đứng trên bậc thềm, chênh lệch rất cao, anh nhìn cô trìu mến, xoa xoa cằm cô.
Rừng cây yên tĩnh, không có người, dưới chân là con đường quanh co gấp khúc, bậc thang tầng tầng lớp lớp không nhìn thấy sườn núi.
Lục Cường túm ống quần lên, ngồi xổm xuống, chống đầu gối: “Chỗ nào mềm?”
Lô Nhân di chuyển tầm mắt, chân vừa động, muốn thu hồi rồi.
Anh đỡ người cô lên.
Lô Nhân hoảng loạn nói: “Không cần đâu, tôi nghỉ một lát là được.”
Bàn tay thô ráp đặt lên đùi cô, từng phát từng phát chậm rãi dời lên trên xoa bóp.
Cô vừa đau vừa ngứa đè lại tay anh: “Không sao nữa rồi.”
“Thật không?”
“… Thật mà.”
“Xem ra thủ pháp này rất tốt.” Anh cong khóe môi: “Chỉ mới thực hiện có hai lần đã khỏe vậy rồi?”
Lô Nhân: “Ừ.”
Lục Cường dời tay, hạ mắt, quần jeans trắng của cô đối lập với bàn tay to ngăm đen của anh, ngón tay anh chậm rãi xoa bóp. Đáy lòng anh nảy lên dục vọng, anh liếm liếm môi, ngón cái dán vào bên trong, như có như không cào cào.
Chừng nửa phút sau, anh nhẫn nại buông ra, xoay người: “Tôi cõng em.”
Lô Nhân: “Tôi khỏe rồi.”
“Nhanh đi.”
Ngón tay Lô Nhân chần chừ, người phía trước thiếu kiên nhẫn, sau đó anh ôm lấy cô cõng trên lưng.
Còn chưa kịp phản ứng anh đã đứng dậy, cánh tay thô ráp ôm lấy người cô, tốc độ ổn định mạnh mẽ.
***
Từ núi Tề La trở về đã chạng vạng tối, hai người chia tay ở cửa tiểu khu.
Lô Nhân vào nhà, sức lực tắm rửa cũng không còn, quần áo cũng không đổi, cắm đầu ngã lên giường. Thể lực cạn kiệt, trong đầu chỉ là một mớ hỗn độn. Cuối cùng cô nghĩ đến cái gì, bản thân cũng không rõ ràng, nằm sấp xuống liền ngủ.
Tỉnh dậy, phòng tối đen, ngoài cửa sổ có một luồng sáng mờ nhạt chiếu vào, cô chuyển người, nhìn thời gian, đã hơn mười giờ đêm.
Trong mơ hồ, cô để điện thoại di động xuống, hai giây sau, lại cầm lên, phía trên có hai tin nhắn mới chưa đọc, là một dãy số xa lạ.
Tin thứ nhất: ngủ dậy chưa?
Thời gian là hai giờ trước.
Tin thứ hai: còn chưa tỉnh?
Lô Nhân ngồi dậy, màn hình chiếu sáng trong bóng đêm, ngón tay cô giật giật, không hồi âm lại.
Tùy tay ấn đèn ngủ, tính toán đi tắm rửa, chưa kịp đứng dậy điện thoại đã vang lên.
Vẫn là dãy số xa lạ kia, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Trong lòng Lô Nhân hoảng sợ, có chút chần chứ, chuyện phát sinh hôm nay giống như một giấc mộng hoang đường, điên cuồng, kích thích, thoải mái còn có chút động tâm.
Cô vẫn còn nghi hoặc, đầu óc trở nên hưng phấn, cảm giác này không biết có chính xác không. Chỉ là cô không chán ghét, không bài xích, trong lòng bồi hồi khôn xiết.
Một lát sau, bên kia tự động cắt đứt, cô thả lỏng người, không quá vài giây, di động lại vang lên.
Lô Nhân nắm chặt di động, cuối cùng bắt máy đứng lên.
Bên kia nói: “Em chậm chạp thế?” Ngữ điệu lười nhác đến cực điểm, mang theo giọng nói chiếm hữu.
Lô Nhân: “Tôi vừa mới ngủ dậy.”
Trong điện thoại ‘À’ lên: “Không ăn tối sao?”
Lô Nhân ngồi ở trên giường, cúi đầu: “Không, tôi muốn ngủ tiếp.”
“Tôi mua cho em nhé?”
Cô bỗng dưng ngẩng đầu: “Anh… Ở đâu?”
“Trước cửa nhà em.”
Hơi thở Lô Nhân trì trệ, trầm mặc không nói chuyện nữa.
Lục Cường lại cười rộ lên: “Nói cái gì cũng tin sao?”
Cô yên lặng chớp mặt, nhỏ giọng: “……”
Vài giây sau đột nhiên yên tĩnh, anh không nói chuyện, cô nín thở, đầu dây bên kia có âm thanh xào xạc, sau đó là tiếng anh thở.
Hóa ra là anh hút thuốc.
Lưng cô hơi khom xuống, lấy chân nhẹ nhàng xoa sàn: “… Còn có chuyện gì khác không?”
Lục Cường hỏi: “Chân còn đau không?”
“Ngủ một giấc đã khỏe hơn nhiều.”
“Nhớ ngâm chân bằng nước ấm.”
“… Ừ.”
Lục Cường rít một hơi thuốc lá: “Ngày hôm nay em can đảm lắm, nhưng so với trẻ con vẫn ngớ ngẩn.”
“… Kỳ thực tôi rất sợ.”
Lục Cường ‘Ừ’ một tiếng, nói: “Trở ngại lớn nhất là lúc mới bắt đầu nhảy, có rất ít người dám làm điều đó, em rất dũng cảm.”
Lô Nhân không nói gì: “… Là anh đẩy.”
Bên kia hảo tâm cười: “Cảm giác sau đó thế nào?”
Lô Nhân nghĩ nghĩ, oán trách: “Cảm giác bị lừa, cho rằng bản thân đã mất mạng rồi…”
“Em vẫn còn sống đấy thôi.”
“….” Sau đó cô phát hiện, không có gì quan trọng hơn sống sót.
Trong điện thoại yên tĩnh vài giây, bên kia có tiếng trẻ em đang vui đùa ầm ĩ, kèm với vài tiếng chó sủa, cô đoán rằng anh đang ngồi trên băng ghế đá, nghĩ như vậy, trước mắt đã hiện ra bộ dáng của anh: mái tóc ngắn ngủn, vết sẹo nhỏ trên trán, đôi mắt sắc bén và đen nhánh, vai rộng, mặc áo thun cổ tròn, quần bảo vệ và một đôi giày cũ…
Lục Cường bỗng nhiên kêu lên: “Nhân Nhân.”
Anh gọi như vậy, trong lòng cô chợt hoảng sợ, ngón tay nắm chặt drap giường.
“Còn mệt không?” Lục Cường hỏi.
“…”
“Nếu không thì tôi đến nhà em.”
“… Làm cái gì?”
Lục Cường nói: “Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm qua, hiện tại muốn ngủ cùng em.”
Ba phần thử, bảy phần bản năng, từ trên núi xuống, cô đã khiến anh không thể kiên nhẫn.
Lục Cường nhận thức vấn đề, dù sớm hay muộn cũng không thể chạy, từ trước đến nay anh luôn rõ ràng, đối với con mồi thì phải mạnh mẽ tấn công.
Anh vừa nói xong câu này, bên kia ‘Bộp’ một tiếng, dập máy.
Lục Cường: “……”
Anh nhìn màn hình đen thui, ngẩn người: “Cái con người này…” Giọng hét lớn: “Có nói thế nào thì đây cũng là kết quả cuối cùng.”
Anh cầm điện thoại lẩm bẩm: “Chết tiệt, nhảy mười lần hay tám lần thì cùng lắm…”
Cuối cùng anh rít một ngụm thuốc, giương mắt nhìn tầng ba đối diện, nặng nề rầu rĩ.
Anh dụi dụi thuốc, thuận tay an ủi “người anh em” của mình, tự giễu: “Đêm nay còn phải hầu hạ mày sao.” Anh đứng dậy rời đi, gió nhẹ thổi bay vài chiếc lá, khói bụi đầy đất hóa thành bụi bậm, trong không trung bay tới bay lui.
Đêm đã khuya, có người trằn trọc không yên.
Lô Nhân đêm nay lại mất ngủ.