Lục
Cường bước qua, khuỷu tay chống lan can. Sắc trời tối đen như mưc, đối
diện là đèn đuốc xán lạn, gió cuốn theo mùi tanh dưới mương thổi vào
mặt, khói thuốc lượn lờ xung quanh.
Anh rít một hơi, dập tắt.
Phía bờ bên kia lẻ tẻ những tia sáng, nước sông đục ngầu. Lục Cường
nhìn chằm chằm về phía trước, đằng kia có một điểm sáng, qua một lúc
lâu, người câu cá lật đật đứng dậy, mặt hồ tung tóe.
Lục Cường
thu hồi tầm mắt, dựa lưng tiếp tục hút thuốc. Anh khẽ nhếch miệng, híp
mắt, lại hít vào một hơi, đối diện là một tiệm cơm, giá cả bình dân,
khói dầu trộn lẫn gió sông, hương vị thật sự đặc biệt.
Cuối
cùng anh đã từ bỏ, thậm chí hiểu ra không thể nào hạ thủ. Nhìn người đi
đường phía trước vội vàng bước qua, quần áo tóc tai bị gió thổi rối
loạn.
Lục Cường hút điếu thuốc thứ ba...
... ...
Đêm nay anh không đi đến phòng an ninh, về nhà đã là giữa khuya, phòng
ngủ tối đen như mực, ánh trăng ngoài cửa sổ ảm đạm chiếu vào song cửa.
Trên giường có người đang nằm, Lô Nhân không đợi anh, chợp mắt ngủ say.
Tinh thần anh đột nhiên suy sụp, anh không bật đèn, thay quần áo, sau đó nhanh chóng tiến vào trong chăn.
Phía sau có động tĩnh, Lô Nhân giật mình nháy mắt thanh tỉnh, phản xạ
có điều kiện muốn ngồi dậy, có người ấn cô xuống, ôm chặt thắt lưng cô
kéo vào lòng.
Tim cô đập thình thịch: “Lục Cường?”
Nửa ngày sau anh mới đáp: “... Là anh.” Nhắm mắt lại, cằm cọ vào đầu cô.
Lô Nhân nhẹ nhàng thở ra, đầu cũng không quay lại. Sợ hãi qua đi, cảm
quan dần dần trở nên rõ ràng, nhiệt độ cơ thể đột nhiên lạnh băng, né
tránh: “Người anh rất lạnh.”
Lục Cường không những không nhích người, tham lam thu lấy độ ấm của cô: “... Ừ.” Giọng nói khàn khàn.
Lô Nhân lặng lẽ mở to đôi mắt. Vài phút qua đi, nhiệt độ cơ thể dần dần ấm lại, thậm chí vượt qua độ ấm bình thường, giống như lò hỏa.
Bị gió phân tán, mùi rượu bay lượn khắp nơi, còn có mùi thuốc lá của đàn ông.
Lô Nhân nhíu mày, hỏi: “Anh uống rượu sao?”
Không có người trả lời.
Lô Nhân huých huých khuỷu tay, bị anh giữ chặt.
Xoay người, hơi thở nóng rực phà lên mặt cô, anh uống không ít, hơi thở đều là mùi cồn.
Lô Nhân thử nhích người: “Em đi làm nước mật ong cho anh.”
Lục Cường vẫn nhắm chặt mắt, anh kéo người cô trở về, hai người nhìn
nhau trong bóng tối một hồi, anh bốc đồng ôm cô giống như một đứa trẻ.
Cô buồn cười đấm nhẹ ngực anh, bàn tay chậm rãi di chuyển qua đỉnh đầu
anh, dịu dàng trấn an anh bằng cách hôn lên môi anh, ngón cái vuốt ve gò má và cái trán.
Lô Nhân nhỏ giọng: “Em phải đi một chút, sẽ
trở lại nhanh thôi, ngoan ngoãn chờ em có được không?” Âm điệu mềm mại
nhẹ nhàng thổi vào tai anh như đang thôi miên.
Chỉ là một động tác trấn an nhưng vô cùng hiệu quả, cô lại cố gắng một lần, thành công thoát thân.
Lô Nhân pha một ly nước mật ong.
Mở đèn, anh nhíu mày nheo mắt nhìn cô, đôi mắt say mờ, khóe mắt còn có tơ máu rất nhỏ.
Cô đứng nhìn anh bất động, đành phải nâng đầu anh lên đùi mình, vừa dỗ
lại vừa miễn cưỡng đút ly nước vào miệng anh. Lục Cường đột nhiên dịch
chuyển cánh tay, đầu tiến đến gần ngực cô. Toàn bộ trọng lượng trên
người anh dồn xuống người cô khiến cho cô khó thở.
Lô Nhân cuống quít đem ly nước đặt trên tủ đầu giường, bàn tay xoa xoa đầu anh, hỏi: “Buồn nôn ư?”
Lục Cường cười nhẹ, cũng không biết cười cái gì.
Lô Nhân lại hỏi: “Uống nước không?”
Môi anh giật giật, đứt quãng như đang muốn nói điều gì đó.
Cô áp tai tới gần, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Cô nghe rõ lời anh nói, có điều cô không hiểu anh nói gì, mãi cho đến đêm Nguyên Đán hôm đó...