0852

Chương 63: Chương 63: Chương 55




Quán bar

Tầng một là sàn nhảy, tầng hai là phòng VIP sang trọng.

Trần Thắng ngồi trên sofa ôm eo một cô gái, mắt liếc dưới lầu.

Vài giây trôi qua, thần kinh anh ta trở nên căng thẳng, có cái gì đó từ trong mạch máu đè ép tâm tình, cả người anh ta trở nên run rẩy, làn da tê ngứa khó chịu. Bàn tay anh ta di chuyển lên bộ ngực bốc lửa.

Cô gái hét lên, vung tay né tránh.

Trần Thắng nghiêng người nghiến răng, bộ mặt dữ tợn liếc nhìn cô gái, cô gái liền biết mình phải làm gì...

Sau khi hưng phấn, cả người bọn họ xụi lơ, lại ngồi một lát mới đi ra khỏi phòng.

Phía sau cánh cửa là vài tên vệ sĩ đang canh gác, hai tháng nay Trần Thắng không dám hành động một mình. Có điều anh ta rất vui, tai nạn của ngày hôm đó khiến cho anh ta cảm giác được mình đã đánh bại Lục Cường.

Anh ta toan tính rất nhiều, bên người luôn mang theo vệ sĩ, dè dặt cẩn thận.

Xuyên qua hành lang vắng vẻ, bọn họ đi xuống bãi đỗ xe, một đám người bước đến lộp cộp, phá vỡ sự yên tĩnh.

Ba chiếc xe hơi màu đen đậu trong góc xó, Trần Thắng đi giữa, theo bản năng lướt đến cạnh xe, có chút sương khói nhàn nhạt quanh quẩn ở giữa không trung, anh ta dừng bước, nháy mắt mấy cái lại nhìn xung quanh.

Vệ sĩ phía sau luôn luôn cảnh giác, vừa định tiến lên xem xét. Trần Thắng ngăn cản: “Không có chuyện gì đâu, lên xe thôi.”

Trần Thắng và cô gái ngồi vào chiếc xe thứ nhất, anh ta ngả người, nhắm mắt lại, giơ cánh tay ôm chặt cô gái. Tài xế trong rất to con, từ trong gương chiếu hậu quan sát, thấy ông chủ đã yên vị an toàn, lấy bộ đàm giao tiếp với vệ sĩ, mấy tên còn lại mới ngồi vào hai chiếc xe còn lại.

Chiếc xe vừa mới khởi động, bông nhiên Lục Cường mở cửa xe đặt mông ngồi vào tay lái phụ.

Trần Thắng sợ hãi trợn mắt, nghiêng đầu nhìn, cả người lạnh lẽo.

Lục Cường lười nhác dựa lưng vào ghế, miệng cắn thuốc, nửa mắt nhìn về phía trước, cũng không quay đầu nhìn Trần Thắng.

Tài xế phát hiện tình huống không ổn, nói vài câu trong tai nghe, bảo vệ từ phía sau xông tới, có người kéo cửa xe.

Lục Cường vẫn không động đậy, tay cầm điếu thuốc, miệng nhã khói.

Trần Thắng lấy lại bình tĩnh, khôi phục trạng thái thản nhiên: “Ái chà, hiếm nhỉ.”

Lục Cường khịt mũi.

Bảo vệ túm chặt cánh tay Lục Cường, muốn túm anh ra khỏi xe nhưng anh vẫn ngồi yên không động đậy.

Trần Thắng liếc nhìn Lục Cường, khoát tay ngăn cản, bảo vệ nới lỏng tay, lui về phía sau hai bước.

”Thế nào, hôm nay rảnh rỗi?” Anh ta nhếch môi, hà hơi hỏi: “Bà xã của mày không sao đấy chứ?”

Sắc mặt Lục Cường bình thản, ngón cái và ngón trỏ siết chặt điếu thuốc, hút vào, nhã ra.

Trần Thắng quan sát Lục Cường một lúc, nhún nhún vai: “Rốt cuộc là con nhỏ đó đã cho mày uống thuốc gì mà mày phải hồn phách điên đảo thế, dám một mình chạy tới đây?”

Ngón tay cầm thuốc của Lục Cường đột nhiên siết chặt, điếu thuốc bị nghiền xuống ghế ngồi.

Trần Thắng nhìn động tác của Lục Cường, miệng khẽ cong, không hài lòng. Anh ta vuốt mũi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Sao? Có ý gì?”

Lục Cường nói: “Mày hẳn là biết lý do tao đến đây.”

Anh ta chau mày, nói: “Đúng là không nghĩ tới. Sớm biết vậy tao đã ra lệnh cho tài xế nghiền nát nó rồi.”

Lục Cường cười nhạt: “Mày rất bản lĩnh.”

Khóe miệng Trần Thắng cứng đờ, chiếc răng màu bạc lộ ra bên ngoài, anh ta nhìn không ra biểu cảm của Lục Cường, trong đầu càng muốn bày mưu tính kế. Anh ta hừ lạnh một tiếng, kéo cửa, đẩy cô gái ra khỏi xe, nói: “Đến kho hàng.”

Ở đây tổng cộng có bảy người, tất cả đều được huấn luyện chuyên nghiệp. Trong xe còn có vũ khí, hiện tại trong đầu anh ta chỉ muốn giết chết Lục Cường.

Lục Cường chỉ đi một mình, quả thật rất có lợi cho anh ta.

Ba chiếc xe chạy ra khỏi nội thành, dọc theo đường ray xe lửa, nửa km nữa là đến kho hàng.

Lục Cường dựa lưng vào ghế rũ mắt nhìn ngoài cửa sổ, không nóng không vội cũng không e sợ.

Cả người Trần Thắng co hồ trượt xuống ghế xe, mắt mở, bĩu môi. Ngón trỏ khẽ vuốt chóp mũi hỏi: “Sao mày không thử cầu xin tao?”

Ngón tay Lục Cường giật giật, trên mặt cũng không phản ứng.

Sắc trời tối đen như mực, chỉ có hai ngọn đèn đường chiếu sáng. Phía trước là đường ray xe lửa và một tòa nhà cũ nát, tiếng còi vang lên yêu cầu đoàn xe dừng lại.

Tài xế đạo chân ga, tốc độ giảm dần.

Thần sắc Lục Cường nghiêm nghị, rít một hơi, tàn thuốc thắp sáng, tay anh buông lỏng, trong xe lại rơi vào trạng thái hắc ám.

Mọi việc diễn ra trong tích tắc, Lục Cường đột nhiên kéo tóc Trần Thắng đập vào yên xe, Trần Thắng còn chưa kịp phản ứng, nháy mắt đã bất tỉnh rồi.

Tài xế trợn mắt nhìn gương chiếu hậu, anh ta nhanh chóng lấy thanh sắt ở dưới ghế ngồi, Lục Cường phản ứng mau lẹ, mượn sức mạnh của phần hông, nhào lên đá vào huyệt thái dương của anh ta, anh ta bay khỏi cửa kính.

Sau đó anh đổi vị trí, đóng sầm cửa xe, nhìn vào gương chiếu hậu, vài tên bảo vệ đang gấp rút vọt tới.

Lục Cường nhìn về phía trước, rào chắn xe lửa đã hạ xuống một nửa, kèm theo là tiếng còi phía xa xa. Lục Cường hóp má, đạp mạnh chân ga, chạy xe vọt qua.

Đèn pha chiếu sáng trưng, Lục Cường đã hiểu, vì sao ngày ấy Lô Nhân sợ hãi đến vậy.

Trần Thắng tỉnh lại, anh ta nằm trên mặt đất ẩm ướt, bốn phía tối đen như mực, mơ hồ có thể nhận ra đây là một địa điểm hoang vắng, lá cây rậm rạp, có núi và nước.

Anh ta chống tay ngồi dậy, cổ đau đớn.

Nhìn thấy bóng lưng kia, anh ta kinh hãi thoái lui.

Cách đó không xa là chiếc xe của anh ta.

Cửa xe rộng mở, một chân Lục Cường để ở bên ngoài. Cánh tay của anh áp vào đầu gối, đầu ngón tay cầm một điếu thuốc.

Trần Thắng theo bản năng nhìn về bốn phía, vắng vẻ vô cùng, anh ta chưa từng tới đây, nuốt nước bọt, hỏi: “Ở đây là đâu?”

”Núi Tề La.”

Trần Thắng hít thở thật sâu, nơi này hoang sơn cùng cốc không một bóng người.

Anh ta có phần kích động: “Mày muốn thế nào?”

”Mày đoán thử xem?” Lục Cường nhàn nhạt liếc người nằm trên mặt đất.

Từ trước đến giờ anh ta chưa từng sợ Lục Cường là vì bên cạnh anh ta luôn có vệ sĩ, luận về đơn đả độc đấu Lục Cường giống như dã thú, anh ta rất nhỏ con, cơ bản không đánh thắng Lục Cường. Người tính không bằng trời tính, hoặc là anh ta đã quá coi thường Lục Cường.

Trong lòng Trần Thắng nhất thời lo lắng: “Khoan đã, giữa chúng ta chắc chắn đã có hiểu lầm.”

”Hiểu lầm cái gì?”

”Hai chúng ta không thù không oán, đừng níu kéo lẫn nhau được không.”

Lục Cường ngồi im không nhúc nhích, hừ lạnh một tiếng, cúi đầu hút điếu thuốc, phủi bụi. Một lát sau, Lục Cường đứng lên đi đến bên cạnh Trần Thắng, đá một cước lên lồng ngực anh ta.

Trần Thắng rên lên, cả người té lăn hơn nửa mét.

Ngữ khí của Lục Cường nhàn nhạt, gằn từng chữ: “Mày đụng ai không đụng, dám đụng đến người phụ nữ tao yêu thương nhất.”

Trần Thắng ho khù khụ, nói: “Đây là lệnh của ông chủ Khưu, kỳ thật tao không muốn nghe theo.” Anh ta dừng một chút: “Tao chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.”

”Thật không?”

”Ông chủ Khưu sợ mày tiết lộ tin tức cho cảnh sát, vì thế ông ấy bảo tao dạy dỗ mày.”

Lục Cường đạp chân vào ngực Trần Thắng, hỏi: “Tao lặp lại, thật không?”

”Th...Thật.”

”Động vào Lô Nhân cũng là ý của ông ấy?”

Trần Thắng liếm môi: “Đ...Đúng vậy.”

”Xem ra mày rất nghe lời.”

Trần Thắng nói: “Trước đây mày cũng từng làm việc với ông ấy rồi, lẽ nào không rõ con người của ông ấy.”

Lục Cường lườm Trần Thắng, chân liền di chuyển chỗ khác. Trần Thắng tay không trói là không chặt, so với thái độ trước đó khác hẳn. Anh ném điếu thuốc, hai tay đút túi quần, di động rung lên, anh cũng không lấy ra xem.

Trần Thắng nương theo ánh trăng nhìn thấy biểu cảm của Lục Cường, che ngực chậm rãi đứng lên: “Ông chủ Khưu là nhân vật có máu mặt, tao biết mày cũng biết, ông ấy vì muốn bảo vệ cho Khưu Chấn nên mới làm vậy.”

Lục Cường im lặng không nói chuyện, cúi đầu châm điếu thuốc.

Trần Thắng nói: “Nếu mày không tin tao, hôm nay cứ trực tiếp giết chết tao đi, dù sao thì nơi này cũng không có ai, thần không biết quỷ không hay.”

Lục Cường ngẩng đầu nhã một ngụm khói.

Anh ta tiếp tục: “Tao tình nguyện cùng mày...”

”Đi đi.”

”Cái gì?” Trần Thắng kinh ngạc trừng mắt.

”Thừa dịo trước khi tao thay đổi chủ ý.”

Mũi chân Trần Thắng thay đổi phương hướng, hỏi: “Tại sao mày đột nhiên lại...”

Lục Cường nở một nụ cười nham hiểm, nói: “Oan có đầu nợ có chủ, người tao cần tìm hẳn là Khưu Thế Tổ.”

Trần Thắng di chuyển nửa bước: “Mày cũng đừng quá xúc động.”

”Cút.”

”Mà này, tao có thể trợ giúp cho mày.”

”Tao bảo cút đi không nghe hả thằng chó?”

Trần Thắng câm miệng liên lục lùi lại vài bước, quan sát một lát, Lục Cường vẫn đứng yên tại chỗ.

Anh ta nhanh chóng quay đầu, hướng về phía con đường có ánh sáng.

Khóe miệng Trần Thắng toét đến mang tai, thần sắc hèn mọn: “Thằng ngu.”

***

Vì phối hợp với cảnh sát phá án, du thuyền cập bờ hồi lâu.

Hình Duy Tân sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Nhân viên công tác lấy cớ yêu cầu Khưu Chấn phối hợp kiểm tra, thời gian chỉ có thể kéo dài thêm nửa giờ.

Mười phút nữa là Khưu Chấn có thể lập tức xuất ngoại, có khả năng anh ta sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Hình Duy Tân đứng yên chống nạnh, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn về phía trước, Khưu Chấn mặc một bộ đồ màu đen, lạnh nhạt nói chuyện với người bên cạnh.

Sắc mặt Hình Duy Tân ngày càng ảm đạm, từ trong túi lấy điện thoại cầm tay ra, lại ấn một dãy số...

Trần Thắng thở hổn hển bước đi, cách ánh sáng ngày càng gần, trên đường có một chiếc xe đang tăng tốc, vèo một cái từ từ biến mất.

Hôm nay anh ta mất quá nhiều sức lực, so với ngày xưa suy yếu hơn rồi, trong đầu hỗn loạn, dưới chân phát run, vẫn không ngừng tiến lên phía trước.

Hi vọng ngay tại trước mắt, anh ta mở miệng cười.

Một tiếng nổ vang lên, anh ta dừng lại.

Trần Thắng quay đầu, một chiếc xe phía sau đột nhên sáng lên, anh ta nâng cánh tay che mắt, chỗ đất trống ban nãy sáng như ban ngày.

Chiếc xe chậm rãi tiến tới gần, tóc gáy Trần Thắng dựng đứng, thì ra đây mới là dụng ý của Lục Cường. Chân anh ta đụng phải cục đá suýt nữa ngã sấp xuống, cũng chẳng quan tâm, té chạy về phía trước.

Di động trong túi rung lên, Lục Cường cũng không quản.

Môi anh nhếch lên, ánh mắt hung ác nham hiểm, đạo chân ga hướng về bóng người đang chạy.

Trần Thắng tránh trái tránh phải, thân thể ngã lăn quay, đứng lên, tiếp tục chạy.

Lục Cường đột ngột phanh xe, đạp số, bụi đất tung bay khắp nơi.

Trần Thắng đã chạy được một đoạn, chiếc xe phía sau chạy lên với tốc độ cực nhanh. Trước mắt Lục Cường hiện lên hình ảnh ngày ấy hai chiếc xe đụng nhau, Lô Nhân nằm ở gầm xe cả người đầy máu, cô ở trong phòng giải phẫu chiến đấu với Tử Thần, ngực cô lưu lại một vết sẹo, đầu cô cạo trọc...

Lòng bàn chân Lục Cường càng đạp mạnh chân ga, Trần Thắng đang ở trước mắt, chỉ cần anh kiên trì thêm hai giây, tất cả thù hận đều tan thành mây khói.

Trần Thắng thở dồn dập, toàn thân dường như có hàng vạn con kiến cắn vào người, anh ta rét run, mạch máu chợt sắp nổ tung. Rốt cuộc anh ta cũng chịu không nổi, dưới chân mềm nhũn, té lăn trên đất.

Tay chân Trần Thắng run rẩy, thậm chí lếch đi cũng không nổi, trở mình, cánh tay chống đỡ cái hông. Tốc độ xe chạy cực nhanh, mắt thấy nó sắp nghiền nát qua người mình, đôi mắt anh ta mở to, hoảng sợ rống lên thành tiếng.

Xe cán ngang chân anh ta, giọng nói của anh dường như mắc nghẹn nơi cổ họng. Anh ta cảm nhận được có một dòng chất lỏng từ yết hầu chảy ra, huyệt thái dương đau đớn, ánh mắt giống như bị móc ra.

Trong một khoảnh khắc, chiếc xe tự nhiên dừng lại, Lục Cường đạp phanh. Một vài hình ảnh hiện lên trong đầu anh, bọn họ cùng nhau thử sườn xám, ở trong xe ôm hôn; lấy giấy chứng nhận kết hôn vào một ngày mưa; anh cùng cô ngắm sao ở quê nhà, trở lại căn phòng hồi nhỏ anh ở, ân ái triền miên, miệng cô rên rỉ cầu xin...

Thời gian quay ngược, anh nhớ hình ảnh cô mặc một chiếc áo cưới đứng ở trong mưa, cô nhìn anh ghét bỏ, cô đứng ở hành lang gọi một tiếng “ông xã“. Còn nữa, lần đầu tiên anh hôn cô là ngay tại núi Tề La này.

Cuối cùng, anh nhớ tới ngày ấy ở nhà ga, Tiền Viện Thanh đã dặn anh cái gì.

Lục Cường đạp phanh.

Anh đẩy cửa xe, đi về phía trước hai bước. Cả người Trần Thắng run rẩy, miệng sùi bọt mép, nửa thân dưới còn đang mắc kẹt trong xe.

Lục Cường bước đi vài bước, châm thuốc.

Di động ở trong túi chợt rung lên, anh ổn định cảm xúc, lần này lại đứng lên.

Hình Duy Tân không nghĩ tới Lục Cường sẽ nghe máy, sửng sốt vài giây, không đợi ông ta mở miệng, bên kia nói: “Tôi sẽ tự thú.”

***

Rạng sáng 2 giờ 30 phút ở sân bay.

Lô Nhân không đợi Lục Cường đến.

Căn Tử đã lo chu toàn mọi thứ, thần sắc của cô cũng không được tốt, không rơi nước mắt, cũng không quậy phá ầm ĩ đòi về.

Cô hỏi Căn Tử: “Cho nên bây giờ chỉ cần một vé máy bay?”

Cậu ta gật đầu.

Lô Nhân cắn môi, sợ sẽ nghe được đáp án, tiếp tục hỏi: “Lục Cường sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”

Căn Tử sửng sốt, nhanh chóng lắc đầu: “Vâng ạ.”

”Anh ấy hi vọng tôi rời khỏi đây.”

”Như vậy mới an toàn nhất.”

Lô Nhân cúi đầu, cô nhìn chằm chằm vé máy bay trong tay, cách giờ bay còn có nửa giờ.

Trong lòng Căn Tử sốt ruột, cũng không dám thúc giục.

Vài giây sau, cô hít sâu một hơi: “Ừ.”

Căn Tử nói: “Chị dâu nhỏ, chị nhớ kĩ số điện thoại của em nhé, qua đến bên kia an ổn thì hãy gọi điện lại cho em.”

Lô Nhân gật đầu, nỗ lực cười: “Ừ.”

Cô cầm hành lý xoay người bước vào.

”Chị dâu nhơ, đợi một chút.” Căn Tử bỗng nhiên gọi.

Lô Nhân dừng bước, Căn Tử đuổi theo: “Đại ca nhờ em chuyển lời đến chị.”

Lô Nhân mím môi.

”Anh ấy nói, lúc gặp lại chị tội danh của anh ấy chắc chắn sẽ không còn.” Căn Tử dừng một chút: “Anh ấy bảo chị hãy chờ anh ấy.”

Trong nháy mắt, nước mắt Lô Nhân tuôn rơi.

Cô vùi đầu, thật lâu sau mới nói: “Biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.