Cô còn chưa nói dứt lời thì cổ tay chợt cảm thấy mát lạnh.
Đào Anh Thy cúi đầu, cô thấy Tư Hải Minh đeo cho mình một chiếc vòng tay bằng bạc được chạm khắc rất tinh xảo.
Đào Anh Thy nhìn chiếc vòng chằm chằm, anh có ý gì chứ?
“Không được phép tháo ra”
“Tại sao?” - Đào Anh Thy hỏi, Tư Hải Minh đang tặng quà cho cô đấy ư?
Sao đột nhiên người đàn ông này lại có hành động kỳ quái như thế chứ?
“Không tại sao cả” - Tư Hải Minh mạnh mẽ nói.
“Ừ, biết rồi.” - Đào Anh Thy đáp lời.
Tư Hải Minh buông cổ tay cô ra, xoay người.
“Cô có thể đi được rồi.”
Đào Anh Thy như được nghe lệnh thả người, tức rời khỏi phòng làm việc mà không hề do dự.
Lúc quay về, Đào Anh Thy ngồi trên tàu điện ngầm vuốt ve chiếc vòng tay bằng bạc trên tay.
Ánh sáng bạc lóe lên, vừa tinh xảo lại vừa đặc biệt, Đào Anh Thy chưa từng thấy kiểu dáng như thế này bao giờ.
Có điều cô không hiểu tại sao đột nhiên Tư Hải Minh lại tặng cô vòng tay?
Đào Anh Thy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra, nhưng cô cũng chẳng dám tháo chiếc vòng này.
Tư Hải Minh là kiểu người khó đoán tâm trạng, cô không nên chọc giận anh bởi một việc nhỏ như thế này.
Lúc Đào Anh Thy đến xin Trương Thiên Di nghỉ phép, thiếu chút nữa thì Trương Thiên Di đã nổi điên.
Nhưng Trương Thiên Di nghĩ đến người ở trên Đào Anh Thy nên không thể nói gì, đành bỏ lại một câu: “Cô là người xin nghỉ phép kiêu ngạo nhất mà tôi từng thấy trong cái đài truyền hình này đấy!”
Đào Anh Thy dẫn dì Hà và sáu đứa nhỏ về quê.
Bao năm rồi cô chưa về đây nhỉ? Con đường quen thuộc như được khắc ghi trong đầu cô.
Năm đó một mình cô đến thành phố học tập, mỗi tuần về nhà một lần. Bà nội Đào Anh Thy sinh bệnh nhưng giấu không nói với cô, đến khi bệnh tình trở nên nghiêm trọng thì Đào Anh Thy mới
biết được, nhưng lúc đó đã không còn kịp nữa rồi.
Sau khi bà nội qua đời, tinh thần của Đào Anh Thy rất sa sút. Cũng may ngay lúc đó trường học có chương trình trao đổi học sinh với nước ngoài, giáo viên đề cử cô nên cô ra nước ngoài du học.
Mãi đến bây giờ cô mới về quê.
“Chắc phải quét dọn sơ nhà rồi” - Dì Hà nói.
“Lần cuối tôi về đây đã là hơn nửa năm trước, khi đó tôi có quét qua một lần, bây giờ phải dọn thêm lần nữa”
“Dạ được.”
Sáu đứa nhỏ ló đầu ra cửa xe nhìn bên ngoài chăm chăm, bọn chúng rất vui vì được đi xe.
“Ai da, có phải chúng ta sắp được đi máy bay không!” - Bảo Nam hỏi, đôi mắt của cậu bé tỏa ánh sáng rực rỡ.
Bảo Long hưng phấn giơ tay lên: “Con muốn ngồi máy bay!”
Bảo My: “Máy… Máy bay”
Bảo Hân cầm hai bím tóc nhỏ nhảy lên, hai bím tóc vung vẩy theo động tác của cô bé, cực kỳ đáng yêu: “Ngồi máy bay!”
Gương mặt tròn của Bảo An đỏ bừng: “Máy bay.”
Đào Anh Thy cười cười kéo Bảo Hân: “Không được nhảy trên xe.”
Đôi mắt trong sáng của sáu đứa nhỏ nhìn chằm chằm Đào Anh Thy, có vẻ như chưa quên chuyện ngồi máy bay.
Dì Hà nói: “Lần này không ngồi máy bay, ngồi xe. Chúng ta về quê, ở quê có nhiều đồ chơi lắm đấy”
Sau ba tiếng đi xe, bọn họ mới về tới căn nhà ở quê của bà Đào Anh Thy.
Thôn quê có núi có sông, không khí cũng tươi mát hơn, mỗi hộ gia đình đều ở nhà đơn.
Bà nội Đào Anh Thy có một căn nhà nhỏ, trước đây trong viện có trồng nhiều loại cây nhưng giờ không còn nữa. Đó là một gian nhà hai tầng bị phủ bụi.
Đào Anh Thy, dì Hà và sáu đứa nhỏ bắt đầu quét dọn vệ sinh.
Sáu đứa nhỏ choàng khăn trên đầu, nhìn rất đáng yêu. Công việc quét dọn vất vả cũng trở nên dễ dàng hơn.
Bảo Vỹ và Bảo Hân, Bảo Nam và Bảo Long đi cùng nhau để lau những chiếc ghế nhỏ.
Khăn choàng đầu của Bảo Nam thòng xuống đất, mông của cậu bé vểnh lên trời, vừa lau chùi vừa quẹt miệng thở hổn hển, làm rất hăng say.
Bảo An thì đang ngồi xổm bên một chiếc thùng gỗ, cố gắng dùng đôi bàn tay nhỏ của mình để vắt khăn. Cậu bé dùng hết sức mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, cố gắng lắm mới
vắt ra chút nước.
Hết chương 114.
—————————————————-
Lynk nèe