“Cứ coi như là vậy đi”
Đào Anh Thy nhíu mày, cái gì gọi là “Cứ xem như vậy đi” chứ?
“Chúng ta đã chia tay, mỗi người một ngả, tôi không hi vọng lại tiếp tục dây dưa với anh” - Đào Anh Thy nói.
Sao trong lòng hoàn toàn không bị ảnh hưởng được chứ? Làm sao có thể?
Trái tim từng được Tư Viễn Hằng ủ ấm, ngoài trừ bà nội ra, anh ta là người duy nhất cho cô cảm thấy được yêu thương, sao cô lại không khắc ghi trong lòng chứ?
Thích người này bao nhiêu thì hận anh ta bấy nhiêu.
Lúc Đào Anh Thy đang thất thần, cổ tay liền bị kéo lại, lúc hoàn hồn liền thấy trên tay mình được đeo một chiếc vòng.
Không giống với thứ đồ của Tư Hải Minh.
“Anh… anh làm gì vậy?”
“Tặng cho cô”
“Tôi không cần!” - Đào Anh Thy nói xong thì định tháo xuống.
Lại bị Tư Viễn Hằng nắm lấy cổ tay, có chứa giọng ngang ngược nói: “Tôi là người hào phóng, coi như là quà chia tay, đừng nói người bạn trai cũ này hẹp hòi. Nếu như không nhận thì có nghĩa là cô muốn quay lại với tôi”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi phải không?”
“Dù sao cô cũng nhận đồ của Tư Hải Minh rồi, nhận thêm của tôi một cái thì có sao.” - Tư Viên Hằng bình tĩnh nói.
Đào Anh Thy tức giận rồi.
“Nhớ đeo cẩn thận” - Tư Viễn Hằng liền buông cổ tay cô ra.
Đào Anh Thy nghiến răng, bây giờ sẽ đeo, khi nào về nhà sẽ tháo ra vứt đi.
“Lần sau tôi mà không nhìn thấy vòng tay sẽ tìm riêng cô để hỏi”
“...”- Vẻ mặt Đào Anh Thy cứng đờ.
Tư Viễn Hằng nhìn thấu được tâm tư của Đào Anh Thy thì cực kỳ vui vẻ.
Đồ ăn được dọn lên, vậy mà đa số lại là món cô thích ăn, nhất là thịt bò, còn gọi hai phần, trông cực kỳ tươi ngon hấp dẫn.
Nhưng Đào Anh Thy lại chẳng có tâm trạng để ăn.
“Vòng tay cũng nhận rồi, giờ tôi đi được
chưa?” - Đào Anh Thy hỏi
“Ăn xong rồi đi”
Đào Anh Thy không hiểu được, đã nói rõ ràng với Tư Viễn Hằng rồi, sao tình hình lại càng ngày càng mãnh liệt hơn?
Còn nhận được một chiếc vòng tay.
Không phải muốn quay lại, hành động này đúng là khiến cô chẳng hiểu ra làm sao.
“Tư Viễn Hằng, chúng ta chia tay rồi nhưng tôi không hận anh nhiều, quay lại được thì quay lại, không thì thôi. Tôi cũng hi vọng sau này anh có thể hạnh phúc, chị Diễm My là một cô gái tốt, anh đừng đối xử với chị ấy giống như từng đối xử với tôi” - Đào Anh Thy nói.
Con ngươi của Tư Viễn Hằng lóe lên tia sáng kỳ lạ: “Cô hi vọng tôi hạnh phúc?”
“Đúng vậy”
Tư Viễn Hằng đặt dao nĩa xuống, đứng dậy, đi vòng ra sau lưng Đào Anh Thy, cúi người, vòng tay ôm trọn lấy cô.
Cơ thể Đào Anh Thy cứng đờ, hành động này của Tư Viễn Hằng cực kỳ quen thuộc với cô, giống như cô từng là tình yêu chân thành duy nhất của anh ta vậy.
Sau đó lại nghe Tư Viễn Hằng nỉ non bên tai cô: “Anh Thy…”
Trái tim của Đào Anh Thy như hẫng một nhịp, kinh hoàng đứng bật dậy, đẩy anh ta ra: “Tôi đi nhà vệ sinh!”
Nói xong liền quay người rời đi.
Tư Viễn Hằng đứng ở nơi đó, ánh mắt thu lại, không biết đang suy nghĩ điều gì, cả người toát ra vẻ cô đơn.
Đào Anh Thy đi một mạch tới nhà vệ sinh, vừa hùng hổ mắng chửi Tư Viễn Hằng.
Cái người này rốt cuộc đầu óc bị sao vậy? Làm ra hành động như vậy, còn thân mật gọi tên cô.
Cô đã sớm không phải là “Anh Thy” của anh ta nữa rồi!
Đào Anh Thy vừa định đi vào toilet thì chuông điện thoại liền vang lên.
Cô lấy ra xem, không có tên, nhưng dãy số quen thuộc kia đã in sâu vào tâm trí.
Là Tư Hải Minh!
Vì sao lại gọi điện cho cô vào lúc này?
Đào Anh Thy không dám không nghe, vội vàng chui vào toilet, nghe điện thoại: “Anh Hải Minh…”
“Ra đây”
Đào Anh Thy sửng sốt một chút, lúc tỉnh táo lại thì thở dốc vì kinh ngạc: “Anh đang ở khu chung cư? Nhưng mà tối tôi không muốn ra ngoài, dì Hà đang ở đây!”
“Muốn tôi đích thân lên tìm cô không?”
“Đừng! Tôi… tôi xuống, có điều anh chờ một chút, tôi còn đang tắm rửa.”
Nói xong, Đào Anh Thy liền cúp điện thoại.
Ngay sau đó, cô giống như tàu hỏa mà phóng ra khỏi toilet, còn suýt chút nữa đụng phải người đang đi vào, khiến cho người ta giật mình, còn tưởng rằng trong toilet có chuyện gì khủng khiếp xảy ra chứ.
Hết chương 141.
—————————————————-
24/05/2022
Lynk nèe