Đào Anh Thy nhìn bóng đen ngồi ở ghế sau, khí thế mạnh mẽ lan từ trong xe ra ngoài.
Khiến trái tim cô thấp thỏm không thôi.
Cô nén lại nỗi lo lắng trong lòng, leo lên xe, ngồi xuống.
Từ khi cô xuất hiện ánh mắt Tư Hải Minh liền rơi trên người cô, sắc bén gần như muốn xuyên thủng cơ thể cô.
Đào Anh Thy kiềm chế lại tâm trạng bất an, dùng giọng điệu làm nũng mang theo trách cứ nói: “Rốt cuộc là tìm tôi có chuyện gì? Để tôi phải chạy vội tới như này”
“Tầm rửa mà lâu như vậy à?”- Vẻ mặt Tư Hải Minh có chút u ám.
“Lâu á? Phụ nữ tắm rửa đều như vậy!” - Đào Anh Thy vuốt mái tóc có hơi ẩm ướt của mình.
“Tóc của tôi còn chưa có sấy khô đây này…”
Tư Hải Minh dùng ánh mắt sắc bén âm trầm nhìn cô, thấy được tâm thần hoảng loạn của cô.
Đào Anh Thy nhìn về phía ngoài cửa sổ, ổn định lại tâm tình lo lắng của mình, thầm nghĩ, cho dù anh có hoài nghi, có định vị thì cũng không thể phát giác được gì khác.
Đột nhiên, sáu đứa nhỏ mũm mĩm xuất hiện cách đó không xa, dường như là đi theo Đào Anh Thy tới.
Đào Anh Thy giật nảy mình, nếu như Tư Hải Minh phát hiện ra bọn chúng thì phải làm sao?
Trước đó sáu đứa nhỏ chỉ đi qua văn phòng của Đào Anh Thy, Bảo An thì vẽ lên xe của anh, số lần gặp mặt càng nhiều càng nguy hiểm.
Cô căng thẳng nhìn Tư Hải Minh, phát hiện Tư Hải Minh đang định nhìn về phía cửa sổ, dọa Đào Anh Thy hoàn toàn mất đi năng lực suy tính, cả người bổ nhào về phía Tư Hải Minh, chui vào trong ngực anh, lập tức cảm nhận được sự đau đớn khi va chạm với cơ thể rắn chắc.
“...”- Đào Anh Thy lo lắng ngước mặt lên, đối diện với cặp mắt đen sâu thẳm kia, chớp mắt một cái, nhịp tim tăng nhanh.
Tư Hải Minh ôm cô, xoay người đặt cô lại ghế ngồi, cơ thế như bao phủ lấy cô.
Mọi tia sáng trước mặt đều bị anh che hơn phân nửa.
Hơi thở của cô hỗn loạn, kinh ngạc nhìn
gương mặt đẹp trai nhưng lại tản ra khí thế cực kỳ nguy hiểm bên trên.
Tư Hải Minh dùng tay kìm lấy cằm cô, có hơi nâng lên: “Không kịp chờ đợi như vậy sao?”
“Không phải không phải, tôi chỉ là đói bụng…ưm!” - Đào Anh Thy bối rối, thuận mình nói ra, nhưng còn chưa nói xong, đôi môi đỏ bừng liền bị Tư Hải Minh hôn lên.
Nháy mắt, đầu óc Đào Anh Thy trở nên trống rỗng, phản ứng kịp lại thì quay mặt đi nơi khác, nhưng cằm lại bị Tư Hải Minh dùng sức trói lại, không cách nào động đậy, cô liền dùng hai tay đẩy ra.
Nhưng cô nào phải đối thủ của Tư Hải
Minh, chút sức của cô chỉ như giọt nước ngoài biển cả, không dùng được.
Cho dù cô không có chút sức chống đỡ nào, nhưng Tư Hải Minh vẫn bá đạo như cũ kéo hai tay cô ép lên đỉnh đầu.
Điều này khiến cho cơ thể của cả hai càng sát vào nhau hơn, nụ hôn cũng sâu hơn.
“Ưm… không… ưm!”- Gương mặt Đào Anh Thy bắt đầu phiếm hồng, không biết là do dùng sức quá nhiều mà đỏ lên, hay là vì xấu hổ, hoặc là đều không phải cái nào hết.
Khí ô-xy trong lồng ngực Đào Anh Thy gần như bị rút sạch, lúc này cô mới được buông ra…
“Phù… phù… phù…”
Mỗi lần kết thúc nụ hôn, Đào Anh Thy liền khó khăn thở dốc, sợ là chỉ cần chậm một giây nữa thôi, cô liền tắt thở.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh như hố sâu không đáy, dường như có thể nuốt chửng mọi thứ, giọng điệu khàn khàn của anh vang lên: “Vậy thì trực tiếp giải quyết trong xe luôn.”
Đào Anh Thy bị dọa, cả người đều tỉnh táo lại.
“Tôi… tôi còn chưa ăn cơm. Anh Hải Minh, anh cũng đói bụng nhỉ? Hai chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”
Nói đùa gì vậy? Trên xe?
Vậy mà xe còn chưa lái đi, bây giờ cô đã không kịp chờ đợi muốn cho xa chạy đi rồi.
Lỡ như sáu đứa nhỏ chạy tới tìm mẹ thì sao?
Tư Hải Minh nhìn cô với vẻ khó hiểu, bầu không khí nguy hiểm bắt đầu lan tràn trong xe.
Cả người cô căng thẳng vô cùng, sợ Tư Hải Minh thật sự không kiêng dè gì mà trực tiếp làm trong xe.
Hết chương 143.
—————————————————-
Lynk nèe