“Nếu có chứng cứ thì cô còn bình yên vô sự ngồi ở đây dùng cơm à?”
Đào Anh Thy cúi đầu nói: “Tôi và Tư Viễn Hằng đã là quá khứ, từ lúc anh ta phản bội tôi thì chúng tôi đã không còn quan hệ gì rồi, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra… tôi chỉ muốn làm việc cho tốt, không có nhu cầu gì khác”
Tư Hải Minh nhìn cô chằm chằm, bầu không khí lại trở nên ngột ngạt, ánh mắt sắc bén dường như muốn xuyên thấu vào cơ thể cô, qua linh hồn cô.
Đào Anh Thy căng thẳng, yên lặng dùng cơm.
Đào Anh Thy cảm thấy mình không có cách nào tránh khỏi việc tiếp xúc với Tư Viên Hằng.
Thành phố lớn như vậy, luôn có những việc ngẫu nhiên trùng hợp xảy ra.
Cô và Tư Viễn Hằng đã gặp mặt vài lần rồi.
Hôm nay còn gặp mặt, suýt chút còn bị Tư Hải Minh phát hiện ra.
Vừa rồi Võ Ái Nhi đứng trước mặt vạch trần, đúng là nguy hiểm trùng trùng.
Ăn chưa được bao nhiêu, bụng của Đào Anh Thy bắt đầu chống đối, nhưng nếu như không ăn, ít nhiều cũng khiến Tư Hải Minh nghi ngờ.
Dù sao mới ăn được có một ít.
Thế là Đào Anh Thy chịu đựng, cố gắng tiếp tục nhét đồ ăn vào trong bụng.
Ăn được một lát thì không thể ăn nữa, nếu còn ăn thì sẽ buồn nôn.
“Tôi ăn no rồi” - Đào Anh Thy buông dao nĩa xuống.
“Không hợp khẩu vị à?”
“Không có không có, có thể là do quá đói nên ngược lại không ăn được bao nhiêu.”
Đào Anh Thy nói xong, sau đó nghiêm mặt: “Hay là sau khi ăn xong, lại cho tôi gói một phần mang về?”
“...” - Tư Hải Minh cạn lời rồi.
Bụng của Đào Anh Thy càng ngày càng không thoải mái, quan trọng là đúng lúc này người quản lý còn bưng đồ ngọt tới: “Ngài Hải Minh, đây là món tráng miệng mà đầu bếp cố ý làm.”
Tư Hải Minh khẽ hất cằm, người quán lý liền đặt đồ ngọt trước mặt Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy sao có thể ăn được nữa? Bây giờ ngay cả nước cô cũng không uống được rồi.
“Tôi đi tới phòng vệ sinh đã.” - Đào Anh Thy nói xong liền đứng dậy đi tới phòng toilet.
Vừa đi vừa xoa bụng.
Cô đúng là xui xẻo.
Đào Anh Thy ghé vào bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, sắc mặt khó chịu cũng không quá tốt.
Lần đầu tiên cô gặp phải tình cảnh này.
Dạ dày đột nhiên nhộn nhạo, Đào Anh Thy nhíu mày, quay người hướng về phía bồn cầu trong nhà vệ sinh.
“Ọe… ọe…”
Hướng mặt vào trong bồn cầu, nôn hết toàn bộ đồ ăn trong bụng ra.
Sau khi nôn thì thấy thoái mái hơn, Đào Anh Thy mệt mỏi ngồi phệt xuống đất, dựa vào tấm ngăn, sắc mặt trắng bệch.
Nghĩ nghỉ ngơi một lúc rồi đi ra, lại đột nhiên cảm thấy bị một bóng đen bao trùm lấy.
Đào Anh Thy ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tư Hải Minh: “Sao anh lại vào đây?
Chỗ này là nhà vệ sinh nữ đó…”
Đào Anh Thy vừa nói, vừa định đứng dậy.
Nhưng cơ thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, trượt chân một cái, dọa cô sợ đến nỗi đầu óc trống rồng.
Vào lúc sắp ngã sấp xuống, bên hông được đỡ lấy, cả người bị một lực kéo qua.
Đào Anh Thy rơi vào trong lồng ngực rắn chắc, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Tư Hải Minh: “Tôi… tôi chỉ thấy có hơi buồn nôn, bây giờ không sao rồi.”
Nói xong liền muốn thoát khỏi vòng tay của Tư Hải Minh.
Nhưng mà cánh tay trên lưng lại dùng lực, không buông cô ra.
Dính sát vào cơ thế rắn chắc của anh khiến cô vừa sợ vừa thấy nóng cả mặt.
“Anh Hải Minh..” - Đào Anh Thy cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ anh lại nghi ngờ gì rồi?
Từ đầu đến cuối cô đều không có biểu hiện ra dáng vẻ “không đói” của mình mà, nếu không sao khiến bản thân bị nôn chứ?
Tư Hải Minh nhìn cô, ánh mắt u ám khiến cho người ta hoảng hốt.
Sau một hồi im lặng, Đào Anh Thy lập tức bị Tư Hải Minh bế lên kiểu công chúa…
“A..” - Đào Anh Thy cảm thấy kinh hãi, vô thức bám vào bờ vai rộng của Tư Hải Minh: “Anh Hải Minh, tôi có thể tự đi, đừng như vậy, bị người khác thấy sẽ rất kỳ quái! Anh Hải Minh, tôi…”
“Im miệng.” - Tư Hải Minh lườm cô một cái, mặt lạnh như sương.
Hết chương 147.
—————————————————
Lynk nèe