“Tôi muốn lợi dụng những người phụ nữ khác của anh để làm lay chuyển sự chú ý của anh, có như vậy thì tôi mới có thể thoát khỏi anh.”
“Hết rồi sao?” - Vẻ mặt Tư Hải Minh tỏ vẻ khó hiểu.
“Anh ta tưởng tôi muốn tranh giành anh với những người phụ nữ khác, nói rằng anh không thể nào để mắt đến tôi được”
Đối diện với đôi mắt đen láy, lạnh lùng.
của Tư Hải Minh, Đào Anh Thy vội vàng nói tiếp: “Tôi bảo là anh không để ý đến tôi cũng không sao. Chỉ cần tôi để mắt đến anh là được rồi. Sau đó tôi rời đi, đây là những lời mà tôi đã nói.”
Khi Đào Anh Thy nói xong, bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
Nhịp thở và nhịp tim của cô cũng rất rõ ràng.
Đào Anh Thy lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Cho dù Tư Hải Minh có tin cô hay không thì cô cũng đã đặt cược một canh bạc lớn.
Một lúc sau, Tư Hải Minh cất bước tiến về phía cô, từng bước đến gần cho đến khi bóng đen của anh bao trùm lấy Đào Anh Thy.
Bàn tay anh duỗi ra túm lấy cằm của cô nâng lên, khiến cho cô bị buộc phải mặt đối mặt trực diện với anh.
Giọng nói lạnh lùng của Tư Hải Minh vang lên, chạm đến làn da trắng nõn của cô: “Đến bây giờ vẫn còn muốn trốn thoát khỏi tôi ư? Hửm?”
“Không phải là tôi chạy trốn, tôi muốn anh buông tha cho tôi. Đây không được tính là chạy trốn, đúng chứ?” - Đào Anh Thy cất tiếng, xoa dịu nỗi lo lắng, bất an trong lòng.
Tư Hải Minh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Yên tâm đi, ngày đó sẽ không bao giờ đến”
Đôi hàng mi của Đào Anh Thy run lên. Cô có cảm giác như thể muốn ngạt thở đến nơi khi đối diện với cặp mắt trầm lắng, đáng sợ kia.
Tư Hải Minh buông tay ra và quay người rời đi.
Cơ thể Đào Anh Thy trở nên mềm nhũn, hô hấp mới trở nên nhịp nhàng trở lại, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.
May mắn thay, không có nguy hiểm gì.
Tư Hải Minh bước ra khỏi đài truyền hình, theo sau là Đào Anh Thy.
Một chiếc Rolls Royce màu đen đậu ở cửa, trang bị tiêu chuẩn đắt tiền, lại còn là xe riêng của Tư Hải Minh, càng khiến người ta khiếp sợ.
Tư Hải Minh lên xe trước, cửa vẫn mở, điều đó có nghĩa rõ ràng là cô phải lên xe.
Khi Đào Anh Thy chuẩn bị bước lên, một chiếc Ferrari màu bạc phản chiếu được đậu ở phía xa con đường.
Đào Anh Thy ngừng động tác, dường như cô đối mặt với đôi mắt âm u cách kính chắn gió đó một khoảng cách khá xa.
Nhưng Đào Anh Thy cũng chỉ tạm dừng lại động tác, sau đó lên xe không một chút do dự.
Sau khi cô lên xe, xe phóng đi và chạy đều trên con đường nhựa.
Đào Anh Thy nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đài truyền hình càng lúc càng xa dần cho đến khi cô không còn nhìn thấy nó được nữa.
Nhưng bầu không khí ngột ngạt trong xe khiến cô sợ hãi, mất tập trung.
Ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô như thể cô là một hiện vật, khiến da dẻ cô có cảm giác như bị châm chít.
“Nhìn thấy ai sao?”
“...Tư Viễn Hằng?”- Đào Anh Thy nói.
Nếu Tư Hải Minh có thể hỏi điều này, có nghĩa là anh ta cũng đã nhìn thấy xe của Tư Viễn Hằng.
Cô cho rằng Tư Viễn Hằng đã rời đi từ lâu, nhưng cô không ngờ anh ta vẫn ở đó. Anh ta đỗ xe ở bên đường đợi Tần Diễm My sao?
“Tôi nghĩ anh ta đang đợi Tần Diễm My” - Đào Anh Thy nói thêm.
“Cô nên gọi là cậu Viễn Hằng”
Đào Anh Thy vô thức ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đen láy, sâu thẳm, lạnh lùng và nghiêm nghị của anh, cô lại rủ mặt xuống: “Ừm, nên gọi là cậu Viễn Hằng.”
Trong lòng cô không khỏi oán thầm, gọi tên thôi cũng không thể mà phải gọi là “cậu Viễn Hằng”.
Điều đó không chỉ cho thấy sự chênh lệch về thân phận giữa hai người mà còn cho thấy được tình cảm đã bị đứt đoạn gãy cánh.
Tư Viễn Hằng ngồi vào ghế ái, vẻ mặt u ám, gân xanh nổi rõ mồn một trên mu bàn tay được đặt trên vô lăng do đã dùng quá nhiều lực, rắc rối phức tạp.
Có vẻ cảm giác ngồi trong xe quá ngột ngạt, oi bức và khó chịu nên anh ta đã xuống xe.
Cửa xe đóng sầm, một tiếng “đùng” lớn vang lên, phát cáu không ít.
Xe dừng lại bên ngoài cánh cổng của khu chung cư.
Đào Anh Thy cẩn thận liếc nhìn Tư Hải Minh: “Cảm ơn anh Hải Minh đã đưa tôi về. Vậy tôi xuống xe đây”
Cô vừa nói vừa đứng dậy, chuẩn bị xuống xe, đồng thời vừa thở phào nhẹ nhõm thì cổ tay bị anh siết chặt, giọng nói mạnh mẽ cất lên. Cả người cô ngã vào vòng tay của Tư Hải Minh.
“A..”
Thân thể cường tráng, rắn chắc của anh khiến sự bối rối của cô đạt đến cực điểm: “Anh Hải Minh…”
“Đoán xem, điện thoại của cô có đổ chuông hay không đây?”
Đào Anh Thy sửng sốt nhìn anh: “… Tại sao nó lại đổ chuông?”
Cô nghĩ thầm, vì anh cho rằng Tư Viễn
Hằng sẽ gọi điện thoại cho mình sao?
Hết chương 154.
—————————————————
Lynk nèe
☠️