Cô biết bệnh hen suyễn của mình lại tái phát rồi.
Lần đầu Đào Anh Thy khao khát sự xuất hiện của Tư Hải Minh như thế, nhưng làm sao anh biết được vị trí của cô bây giờ đang bất thường chứ?
Anh cũng không thể nhìn định vị của cô mọi lúc mọi nơi được.
Tư Triều Vũ giật khăn mặt của mình ra buộc quanh chân bị đâm, đầu tiên cầm máu để máu không còn chảy nữa, sau đó ông ta căm dao đi từng bước về phía Đào Anh Thy đang lên cơn hen suyễn.
Bệnh hen suyễn của Đào Anh Thy phát tác, bây giờ cô đang sống không bằng chết, không thể phản kháng, cô đành lùi về phía sau mãi.
Tất cả sức lực trên người cô bây giờ đều dùng cho việc thở dốc, thậm chí bây giờ cô còn mong ông ta có thể giết cô bằng một nhát dao luôn để giải quyết mọi đau khổ của cô.
Con dao nhỏ bắt đầu tiến vào tầm mắt của Đào Anh Thy.
Lẽ nào hôm nay cô thật sự phải chết ở đây sao?
Dù cô có chết đi thì Tư Hải Minh cũng sẽ không. làm gì chú ruột của anh sao?
Vậy cô đúng là đã chết oan rồi.
“Rượu mời không uống mà mày muốn uống rượu phạt à, đi chết đi!”- Tư Triều Vũ vung con dao lên, đâm về phía Đào Anh Thy.
“Âm!” một tiếng, cửa bị đá ra.
Tư Triều Vũ kinh ngạc, ông ta đã đuổi hết người giúp việc trong nhà để xử lý Đào Anh Thy, ai dám tới đây?
Ông ta quay mạnh đầu, chỉ thấy cửa bị đạp ra, vừa ngẩng mặt lên thì thấy hình bóng cao to màu đen đi đến. Ngay sau đó, tất cả nhiệt độ không khí bỗng nhiên tụt xuống, vô cùng kinh khủng.
Tư Hải Minh đứng trong phòng, hung ác nhìn cảnh tượng trước mặt mình.
“Hải… Hải Minh?” - Tư Triều Vũ không ngờ Tư Hải Minh sẽ đến, anh đến tìm Đào Anh Thy sao? Sao anh lại biết mà tới đây?
Đào Anh Thy di chuyển thân thể một cách khó khăn, cô bò đến vách tường.
Cô biết Tư Hải Minh đã đến, nhưng cô không còn sức lực để suy nghĩ gì, bệnh hen suyễn phát tác khiến cô cực kỳ đau khổ.
Dường như có một bàn tay đang bóp chặt cổ cô khiến cô không thể hít thở, thậm chí cô cảm thấy mình có thể chết ngạt bất cứ lúc nào.
Tư Hải Minh như không hề nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của Tư Triều Vũ, anh tới trước mặt Đào Anh Thy, nâng mặt Đào Anh Thy lên, anh giữ cằm cô, nhìn gương mặt bị tát sưng lên của cô. Tư Hải Minh nhét bình xịt vào miệng cô, hai tay Đào Anh Thy như bắt được chiếc phao cứu sinh, cô ôm chặt lấy.
“Hút đi” - Giọng nói của Tư Hải Minh trầm thấp đến mức khiến người khác sợ hãi, tiếng của anh vang vọng cực kỳ rõ ràng trong căn phòng.
Đào Anh Thy hút mạnh một hơi, hút liên tục ba lần như thế thì cơn hen suyễn mới giảm bớt. Cơ thể của cô không còn sức lực, mềm nhũn ngã vào trong lòng Tư Hải Minh.
Tư Triều Vũ đứng sau họ hơi sợ hãi trong lòng. Ông ta đưa mắt nhìn ra cửa, ngoài đó có vệ sĩ mặc áo đen đang đứng canh chừng, rất nhiều người, mà ai cũng có dáng vẻ rất tàn bạo.
Tư Hải Minh ôm lấy Đào Anh Thy trên mặt đất đứng dậy, xoay người nhìn Tư Triều Vũ.
Tư Triều Vũ cố gắng giải thích cho mình: “Hải Minh, có lẽ con chưa biết đây là con gái của ai. Chú cũng vì nhà họ Tư mà thôi, còn nghĩ cho con nữa đó. Đứa con gái này quá rành quyến rũ đàn ông, mê hoặc đàn ông tới mức không còn biết gì cả”
“Ý chú đang nói tôi sao?” - Tư Hải Minh lạnh lùng nói.
“Chú không có ý đó.”
“Tôi là người quyết định sống chết của cô ấy, bất kỳ ai cũng không được tự tiện hành động gì”
“Nhưng không thể giữ lại con bé này được, nó sẽ trở thành một Liêu Ninh thứ hai?”
Tư Triều Vũ còn chưa nói xong thì một tên vệ sĩ đã bước lên đạp mạnh vào vết thương trên đùi của ông ta. Tư Triều Vũ đau đến mức quỳ xuống đất, kêu lên một tiếng thảm thiết: “A”
Đào Anh Thy ở trong lòng Tư Hải Minh nhìn Tư Triều Vũ, máu trên đùi ông ta phun ra, chảy xuống nền nhà, nhìn mà giật mình, không biết có phải ông ta đã bị tổn thương tĩnh mạch không.
Cú đá bằng giày da của tên vệ sĩ đó còn lợi hại hơn cả nhát dao mà Đào Anh Thy đâm vào đùi của Tư Triều Vũ.
Sau đó, giọng nói của Tư Hải Minh vang lên một cách thản nhiên: “Ai bảo cậu ra tay hả? Cậu không biết đây là chú ruột của tôi à?”
“Dạ” - Vệ sĩ cúi đầu lùi về phía sau vài bước rồi đứng im.
Hết chương 159.
—————————————————
Lynk nèe