Lẽ nào anh ta đang ở đây?
Đào Anh Thy nhìn một vòng quanh quán cafe, những vách tường được ngăn bằng kính, bên trong có bóng người qua lại, thế nhưng không hề có Tư Hải Minh.
Giữa ban ngày, Đào Anh Thy lạnh đến sởn tóc gáy.
Đào Bảo Thy thẳng tay cúp điện thoại.
Cô phải trở về ngay lập tức.
Cô không kịp nói lại với Liêu Ninh, chờ khi về nhà rồi lại nói sau vậy.
Chờ đến lúc Tư Hải Minh đến đây tóm gọn thì càng không ổn!
Cô xoay người, suýt chút nữa đã va vào một bóng đen, cô sợ đến mức dừng gấp lại.
Một bóng người cao lớn đứng ngay trước mặt cô, hơi thở quanh người rất mạnh mẽ, đè ép đến mức cô không thở nổi.
Cho dù cô không ngẩng đầu lên nhìn, cho dù màu áo sơ mi đen trước mặt đã che khuất tầm mắt cô, nhưng bầu không khí nguy hiểm này khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc!
“Ở nhà? Hả?”
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, Đào Anh Thy sợ đến mức giật nảy mình một cái, cô lập tức xoay người chạy.
“A..!”
Cô còn chưa kịp chạy đã cảm thấy cổ tay bị siết chặt, sau đó một lực mạnh kéo lấy cô, cả người cô rơi vào lòng ngực rắn chắc của Tư Hải Minh.
Cơ thể Đào Anh Thy căng cứng, mặt cô đang chạm vào cổ Tư Hải Minh, yết hầu khiêu gợi của anh gần ngay trước mắt cô, khiến cô gần như nghẹt thở.
“Muốn chết à?”
“Tôi… Nếu tôi nói tôi chỉ đi ngang qua đây, anh có tin không?”
Đào Anh Thy cảm thấy mình quá xui xẻo, dù đã gỡ vòng tay xuống rồi thế nhưng vẫn đụng phải Tư Hải Minh.
“Cô nói xem?”
Đào Anh Thy cắn môi, đè nén lại nội tâm đang sợ hãi của mình, cô nói: “Tôi chỉ… chỉ đến uống cafe..”
“Dường như trí nhớ của cô không được tốt cho lắm” - Tư Hải Minh trầm giọng nói.
“Nếu đã.. nếu đã bị anh nhìn thấy, tôi cũng không còn gì để nói!” - Đào Anh Thy nhắm mắt, cô chuẩn bị nhắm mắt chờ chết.
Tư Hải Minh nhìn dáng vẻ sợ sệt của cô, con ngươi của anh thoáng hiện lên vẻ sắc bén, một lát sau anh nói: “Lần sau đừng phạm phải chuyện này nữa.”
Đào Anh Thy bất ngờ ngẩng đầu lên, trong một!giây khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của Tư Hải Minh, sự thâm trầm và nham hiểm trong ánh mắt ấy khiến cho da đầu cô tê rần, cô vội vàng cụp mắt tránh né đi: “Anh nói.. Anh nói thật chứ?”
“Lên xe” - Giọng nói của Tư Hải Minh trầm thấp. lại vô cùng lạnh lẽo, sắc mặt anh lại càng khó coi hơn.
“Vâng” - Đào Anh Thy ngước mắt nhìn chiếc xe đang đậu ven đường cách đấy không xa, cô nhanh chóng bước qua.
Ánh mắt độc ác của Tư Hải Minh nhìn vào trong quán cafe, anh xoay người móc điện thoại ra gọi.
“Gần đây cậu có hơi rảnh rồi nhỉ, tôi muốn trong vòng ba ngày, phải thu mua hoàn toàn công ty của nhà họ Từ”
“Vâng, tôi đã hiểu!” - Chương Vĩ thầm nghĩ, bộ anh ta rảnh rồi lắm à? Hai người kia có liên quan gì đến nhau sao? Với sự hiểu biết của anh ta về ngài Hải Minh, e rằng nhà họ Từ đã đắc tội với ngài.
Sau khi Đào Anh Thy lên xe, cửa cũng không khóa, cô quay mặt lại thì nhìn thấy Tư Hải Minh vừa nói chuyện điện thoại xong, anh đang bước lại đây.
Cô nhanh chóng ngồi thẳng người lại.
Tư Hải Minh vừa lên xe, lập tức khiến bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt.
Cửa xe đóng lại, xe lăn bánh rời đi.
Dù Đào Anh Thy không dám nhìn Tư Hải Minh, thế nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh đang nhìn khắp người mình.
Trong lòng cô có chút nghi ngờ, Tư Hải Minh nói sau này cô không được tái phạm nữa? Việc cô lén lút đi gặp Liêu Ninh không phải đã động đến vảy ngược của anh rồi sao?
Đúng là không thể đoán được tâm tình thất thường của người này…
“Vòng tay đâu?” - Tư Hải Minh lạnh giọng hỏi.
Đào Anh Thy hoàn hồn, nói: “Tôi.. Trước khi ra ngoài có tắm rửa, cho nên đã tháo vòng tay xuống, quên mang vào lại”
“Cẩn thận tắm rửa để đi gặp người đàn ông khác à?”
“Tất nhiên là không phải! Tôi không hề quen biết anh ta…”
Đôi mắt đen đặc lại lạnh lẽo của Tư Hải Minh nhìn chằm chắm vào cô: “Nếu đó không phải ý của cô, sẽ có người tự nhiên xui xẻo đấy”
Đào Anh Thy khẽ giật mình, là ai xui xẻo? Là Liêu Ninh hay là Từ Hạo Bân? Đã nói là không hề quen biết nhau, Tư Hải Minh sẽ không phát điên đến mức đó chứ?
“Nếu còn để tôi phát hiện cô quên đeo vòng tay thêm một lần nữa, tôi sẽ xé xác cô”
Sự ngoan độc của Tư Hải Minh khiến Đào Anh Thy sợ hãi.
Hết chương 173.
—————————————————
Lynk nèe