1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi

Chương 203: Chương 203




Nhưng cô phải nói với Tư Thái Lâm là chưa nên nhắc tới cách gọi cậu này…

Người có thể nói ra việc gọi “cậu” này ngoài Liêu Ninh sẽ không có ai khác.

Lúc Tư Thái Lâm ăn tối, Đào Anh Thy hỏi: “Tư Thái Lâm, đã muộn rồi, em không quay về nhà đi à?”

Tư Thái Lâm vừa nghe phải về thì từ chối vì đã chơi với sáu đứa trẻ thành nghiện. Cậu bé lắc đầu như giã tỏi: “Không về không về không về!”

Cho tới bây giờ Liêu Ninh cũng không gọi điện qua, không phải muốn để Tư Thái Lâm ở lại đây thật chứ?

May mà bảy giờ lái xe tới gõ cửa, muốn đón Tư Thái Lâm về nhà.

Từ Thái Lâm còn đang bám chặt, lái xe không có cách nào đành ôm cậu bé đi.

Tay chân ngắn ngủn của Tư Thái Lâm ra sức giẫy giụa trong lòng lái xe.

Nhưng không có tác dụng gì, cậu bé vẫn bị dẫn đi.

Đào Anh Thy không mong Tư Thái Lâm tới đây nhiều. Cô lo sáu đứa bé sẽ bị vạch trần.

Nhưng xem ra cô có thể từ chối Tư Thái Lâm qua đây à? Dùng thái độ lúc trước Tư Hải Minh ném Tư Thái Lâm ra khỏi tập đoàn Vương Tân, sau đó khiến cậu bé tức tới mức khóc oa oa à?

Đào Anh Thy cảm thấy rất đau đầu.

Cô tắm cho sáu đứa xong rồi về phòng, chọn sách kể chuyện cổ tích cho chúng,

Mãi cho tới khi chúng ngủ.

Đào Anh Thy kéo chăn đắp lên bụng nhỏ cho chúng, liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại. Bây giờ còn sớm nên cô định chơi điện thoại một lúc rồi ngủ.

Nhưng màn hình điện thoại sáng lên, có cuộc gọi tới.

Dãy số không lưu tên nhưng khiến cô sợ tới mức bật dậy, vẻ mặt cô rất bối rối.

Tư Hải Minh!

Sao anh lại gọi cho cô vào lúc này?

Chẳng phải tối qua vừa gặp nhau sao?

Đào Anh Thy vô cùng sợ nhận được điện thoại vào buổi tối của Tư Hải Minh.

Tư Hải Minh như hòa cùng một thể với bóng đêm, tràn đầy nguy hiểm không tên.

Điệu thoại vẫn rung trong lòng bàn tay cô.

Đào Anh Thy liếc sáu đứa bé ngủ say, xuống giường ra khỏi phòng, hạ giọng nghe: “Anh Hải Minh…”

“Sao lâu thế mới nghe điện thoại của tôi?”

“Tôi đã ngủ rồi, sau đó bị điện thoại đánh. thức…” - Giọng Đào Anh Thy hơi có oán trách.

“Ra ngoài đi” - Tư Hải Minh dặn dò như ra lệnh, xuyên qua điện thoại, chất giọng trầm thấp quanh quẩn bên tai cô.

“Anh đang ở cửa chung cư sao?” - Đào Anh Thy kinh ngạc: “Anh Hải Minh, tôi định đi ngủ, không muốn đi ra ngoài”

Vừa nghe thấy Tư Hải Minh dặn dò, tim Đào Anh Thy đã đập cực kỳ bất ổn, căng thẳng tới mức chân như nhũn ra.

“Cô cảm thấy tôi sẽ tay không mà về? Cho cô 3 phút đấy”

Đào Anh Thy trừng điện thoại.

Sẽ không tay không mà về? Anh muốn có cái gì từ chỗ cô? Chỗ cô có thứ gì mà anh muốn?

Cơ thể Đào Anh Thy lập tức căng thẳng vô cùng.

Cô lo lắng, thật lòng cô không muốn đi một chút nào.

Nhưng Tư Hải Minh đã tới cửa chung cư rồi, cô có thể không đi à? Câu trả lời là không thể!

Trong nhà còn có sáu đứa bé, chẳng lẽ muốn chờ Tư Hải Minh đạp cửa xông vào à?

Đào Anh Thy xoay người định đi ra cửa, cúi đầu thì thấy váy ngủ trên người.

Cô chần chừ, quay về phòng thay đồ.

Áo thun trắng và quần dài.

Chiếc Rolls-Royce SUV màu đen đậu ở ven đường còn nguy hiểm hơn cả bóng đêm.

Tư Hải Minh ngồi ở ghế sau. Thân hình anh cao lớn, tư thế uể oải, bắt chéo hai chân, kín đáo khó dò.

Ba phút sau, Đào Anh Thy đã chạy tới đứng cạnh xe thở hổn hển.

Không còn cách nào, chỉ có ba phút mà cô còn phải thay quần áo.

Tư Hải Minh nghiêng mặt, đôi đồng tử đen thẳm nhìn cô chằm chằm, sắc như chim ưng mà trầm lắng.

“Anh Hải Minh, anh tìm tôi có chuyện gì?” - Đào Anh Thy hỏi: “Dì Hà còn đang ở nhà. Bà ấy không biết tôi ra khỏi nhà…”

“Đi lên xe” - Tư Hải Minh không kiềm được mà ngắt lời cô, giọng trầm thấp khàn khàn mang theo mệnh lệnh không thể phản kháng.

Anh không nghe ra sự lo lắng của cô.

Hơi thở Đào Anh Thy nặng đi, trèo lên xe ngồi xuống ghế sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.