1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi

Chương 207: Chương 207




“Đây là phòng trang điểm của Tần Diễm My đấy!” - Đào Anh Thy nhắc nhở anh ta.

“Khóa cửa rồi.”

“Vấn đề ở đấy à? Vấn đề là có phải anh hơi quá đáng rồi không? Dẫn bạn gái cũ tới phòng trang điểm của bạn gái hiện tại, anh không thấy… rất ngang ngược sao?”

Tư Viễn Hằng ôm cổ cô kéo tới chỗ ghế sô pha, ấn cô ngồi xuống, đưa nước đường đỏ không rơi một giọt nào ra ngoài cho cô, hơi bá đạo nói đi!

Đào Anh Thy bị một loạt hành động của anh khiến đầu óc rối mù, hơn nữa cơ thể khó chịu nên mặt càng tái nhợt thêm.

“Muốn tôi dùng miệng đút cho cô à?”

“Không cần đâu…”

Vẻ mặt Đào Anh Thy không được tự nhiên nhận lấy ly nước. Nếu không nhận thực sợ anh sẽ làm thế thật. Cô bưng ly nước uống từng ngụm từng ngụm.

Có vị gừng, thật ấm…

Tư Viễn Hằng xoay người đi chuẩn bị thứ gì đó.

Túi chườm nóng điện, hình như là thiết kế riêng của nhãn hiệu nào đó.

Túi chườm đã nạp đầy điện được ném trên đùi Đào Anh Thy. Cô chần chừ rồi để nó kề lên bụng.

Tư Viễn Hằng ngồi xuống cạnh cô, mặt không có biểu cảm gì.

“Mùa này vẫn có chỗ còn bán túi chườm nóng?” - Đào Anh Thy tò mò hỏi.

“Có tiền thì có gì không mua được?”

Đào Anh Thy suy nghĩ một chút, không phản bác được.

Bầu không khí yên lặng, thoáng chút lúng túng.

Đào Anh Thy ôm túi chườm lên bụng, miệng uống nước đường đỏ. Bụng cô đã khá hơn nhiều rồi, ít nhất không tới nỗi đến cả ngồi cũng ngồi không yên nữa.

“Vừa rồi sắc mặt chẳng khác gì ma.”-Tư Viễn Hằng quét mắt nhìn mặt cô, đánh giá.

Đào Anh Thy sờ mặt mình.

“Rõ ràng thế à?” - Cô như nghĩ tới điều gì, nói: “Tôi còn phải tới phòng trà nước. Ở đây sẽ có người tới ngay.”

“Ngồi đây đi”

“Anh không sợ Tần Diễm My thấy sao?”

“Cô ấy hôm nay không có ở đài truyền hình”

Đào Anh Thy không nói gì nữa. Không phải anh ta cố ý tới tìm cô đó chứ?

Cô không hỏi, sợ mình lấy được câu trả lời khẳng định thì không biết nên trả lời thế nào.

Có thể coi là thế nhưng cũng rất không được tự nhiên.

Ở chung một phòng với bạn trai cũ, còn khóa cửa, chuyện này là sao chứ.

Đào Anh Thy biết mình không ghét chuyện này, thậm chí còn ao ước.

Tư Viễn Hằng là người tốt nhất ngoài bà nội đối với cô. Có vài tình cảm dù đã mất đi cũng khó có thể quên được.

Chứ đừng nói tới lúc trước khi chia tay vẫn là Tư Viễn Hằng bảo vệ cô..

“Thời gian trước tôi đi công tác”- Giọng trầm thấp của Tư Viễn Hằng phá tan sự im lặng.

“À, tốt mà” - Đào Anh Thy trả lời.

Tư Viễn Hằng quay sang nhìn cô, vẻ mặt một lời khó nói hết.

“Nhìn tôi cái gì?”

“Rõ ràng là qua loa”

“Vậy anh mong tôi nói gì?”

“Tôi thấy cô không nói được lời nào tốt đẹp một chút hết”

Mặt Đào Anh Thy đầy vạch đen. Không nói được lời nào tốt? Anh muốn tôi đi thật à? Bụng dễ chịu hơn nhiều rồi, ngồi trên ghế sô pha ở đây một lúc, nghỉ ngơi một lát hẳn là không có chuyện gì.

Nhưng nếu cô ở một mình thì tốt hơn.

“Anh không đi sao.”

“Vừa nãy tôi nói rồi”

“Nói gì?”- Suy nghĩ của Đào Anh Thy đảo một vòng, không hiểu ra.

“Đi công tác vừa về”

Anh ta nghỉ ngơi ở đây sao?

Đào Anh Thy nhìn sườn mặt Tư Viễn Hằng. Đúng là trên mặt anh có vẻ uể oải, cho nên đây là anh vừa về, còn chưa nghỉ ngơi đã chạy tới đây?

Vẻ mặt Đào Anh Thy hơi thay đổi nhưng không nói gì.

Cô uống nước đường đỏ xong, ôm túi chườm nóng ngồi đó không động đậy.

Anh không đi, cũng không để cô đi.

Không biết sau này có thể đi không.

Có lẽ trong lòng cô cũng không muốn đi…

Đào Anh Thy co người trong ghế sô pha, dần dần có sự bối rối, cứ nhắm mắt lại, bị cơn buồn ngủ vây lấy.

Từ Viễn Hằng quay mặt qua thì thấy đầu cô nghiêng qua một bên, cơ thể hơi ngả sang bên. Vai anh ta cách mặt cô chỉ vài centimet.

Mấy phút sau, đầu Đào Anh Thy ngả lên vai anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.