“Không phải, tôi không đùa giỡn anh, tôi nói sự thật, là ngay từ đầu anh để tôi rời khỏi công ty, còn nói sau khi tôi đi qua thôn này, sẽ không… A!”-Đào Anh Thy đang lo lắng giải thích, cái miệng nhỏ đã bị hôn, trong nháy mắt môi non mềm bị đụng vào đó, cơ thể cô bất giác co giật, rồi đông cứng lại.
Đôi con ngươi ẩm ướt chứa đầy vẻ kinh hoàng, nhịp tim và hơi thở như biến mất.
Thời gian như bị dừng lại, mọi thứ đều trở thành một tấm bảng nền tĩnh lặng.
Phải một lúc sau cô mới phản ứng lại, Đào Anh Thy giấy dụa thoát khỏi anh, cô muốn đẩy người trên người mình ra, nhưng thân thể bao phủ cô nặng như vậy, sức lực trên tay anh càng lúc càng mạnh, cô không chỉ không đẩy Tư Hải Minh ra được, còn làm cho nụ hôn trở của anh nên mạnh mẽ hơn.
“Không được!” - Đào Anh Thy vội vàng kéo áo khoác âu phục của Tư Hải Minh, nhưng không kéo được, cô hoảng sợ vỗ mạnh vào cánh tay của Tư Hải Minh, cảm giác cánh tay đó rắn chắc tràn đầy sức lực, cô giãy dụa cũng vô ích.
Lúc đầu Tư Hải Minh chỉ nghiêm khắc muốn trừng phạt cô, nhưng càng hôn lại càng nghiện. Ba năm trước đây, anh vì rượu mà bốc đồng, bây giờ hoàn toàn là bởi vì ngọt ngào dụ dỗ, khiến cho máu trong người anh lại bắt đầu xao động, giống như dã thú ngửi thấy mùi máu của con mồi.
Tay anh vòng qua eo thon, luồn qua thắt lưng tiến vào trong quần jean của cô…
Thắt lưng quần jean là dáng chun, nên buộc dây tiện lợi hơn cài cúc.
Đào Anh Thy sợ hãi vô cùng, cô bị hôn đến mức thiếu dưỡng khí nhưng vẫn nghĩ đến vết sẹo trên bụng mình, ba năm không phải là dài, và vết sẹo vẫn còn rõ ràng.
Nếu cô bị Tư Hải Minh thấy, thì không phải cô sẽ bị hoài nghi sao? Đến lúc đó thì anh sẽ biết cô sinh con, mà bệnh viêm ruột thừa không phải ở ngay chính giữa!
Đào Anh Thy không nghĩ ra cách gì hay, nước mắt cô tuôn rơi vì lo lắng sợ mất con.
Tư Hải Minh nếm được vị mặn ẩm ướt trong nụ hôn, anh sững sờ tách ra khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn của Đào Anh Thy, đôi mắt đen láy tinh tường của anh nhìn cô, đôi môi mỏng mím chặt lạnh lẽo.
Đào Anh Thy lập tức nhân cơ hội né ra từ dưới người anh, cô vội vàng tránh đi rất xa, núp ở nơi thu nhỏ khoảng cách với cửa xe, kéo chặt thắt lưng quần, lúc này bộ dạng của cô tràn ngập vẻ phòng bị.
Tư Hải Minh ngồi về vị trí cũ, đè nén sự bồn chồn của cơ thể, anh tỉnh táo lại, anh lại cứ như vậy mà không khống chế được bản thân ở trên xe, ngay cả tấm vách ngăn ở giữa cũng không kéo lên, khí thế của anh đột nhiên trở nên kinh khủng.
Chương Vĩ ở trước lau mồ hôi trên trán, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Ngài Hải Minh như vậy, vẫn đang trên xe mà còn có thể bình tĩnh sao?
Tấm vách ngăn bỗng nhiên bị kéo lên, ngăn cách tầm mắt và giọng nói bên kia.
“?” - Chương Vĩ, đây là muốn bắt đầu vào việc chính sao?
Tư Hải Minh lạnh lùng liếc nhìn cô: “Khóc cái gì? Trên người cô còn chỗ nào tôi chưa chạm qua?”
“Lúc đó tôi uống quá nhiều, đầu óc không tỉnh táo lắm!” - Đào Anh Thy lau nước mắt, phản bác.
“Không tỉnh táo lắm còn nhiệt tình như vậy? Hửm?”
“…” - Sắc mặt của Đào Anh Thy cứng đờ, cái miệng nhỏ sưng đỏ ửng, né tránh ánh mắt anh.
Người này lại còn nhớ kỹ vậy! Không phải chỉ vì say rượu mới thành ra như vậy…
“Địa chỉ.” - Đôi mắt đen sâu hun hút của Tư Hải Minh nhìn ra cửa sổ xe.
Đào Anh Thy hơi sửng sốt, địa chỉ? Mình? Chẳng lẽ người này muốn đưa mình về?
Không được, đưa cô trở về, không phải là sẽ biết địa chỉ của cô, sau đó sẽ phát hiện ra đứa bé dễ như trở bàn tay sao?
“Có thể đưa tôi về chỗ cũ được không? Đến lúc đó tôi tự trở về là được.” -Đào Anh Thy nói.
Tư Hải Minh thu ánh mắt trong đêm tối lại, nhìn về phía cô: “Chắc chắn không nói?”
Đào Anh Thy bỗng hoảng hốt, loại hơi thở uy hiếp này quá nguy hiểm, cô chỉ có thể nói tên của chung cư.
Hết chương 25.
—————————————————
Lynk nèe