1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi

Chương 59: Chương 59




Tư Hải Minh cũng không có động tác nào, cười lạnh: “Cô cảm thấy tôi sẽ cứu cô hay sao?”

Hai tay Đào Anh Thy yếu ớt buông xuống, cô biết chính bản thân mình cầu xin Tư Hải Minh là vô ích.

Làm sao anh có thể cứu cô được kia chứ? Anh chỉ mong sao cô chết đi thì có.

Nhưng cô không muốn chết, cô còn có sáu đứa con nữa, làm sao cô có thể chết được!

Đào Anh Thy cố gắng đứng dậy, nhưng mà bệnh hen suyễn lại không thế tùy tiện cử động được, điều này sẽ làm cho căn bệnh trở nên nghiêm trọng hơn.

Lại ngã xuống cạnh cửa thêm một lần nữa, cô ôm ngực thở dốc, cảm giác khó chịu đến mức sắp chết.

Cô lại bắt lấy ống quần Tư Hải Minh một lần nữa, rơi nước mắt: “Để… Để tôi đi…”

Cô không thể chết, cô không thể bỏ mặc mấy đứa trẻ được.

“Đi?” - Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô, sau đó xoay người, đôi tay đang nằm lấy ống quần của Đào Anh Thy rơi xuống, vô cùng bất lực.

Tư Hải Minh đi đến trước cửa sổ, đứng im ở đó, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại:

“Gọi Hạ Khiết Mai qua đây, ở đây có bệnh nhân.”

Là bác sĩ sao? Đào Anh Thy không dám tin vậy mà bản thân lại có thể cầu cứu thành công.

Vì sao đột nhiên Tư Hải Minh lại đồng ý cứu cô?

Ngay lúc Đào Anh Thy đang hít thở một cách khó khăn thì một bóng đen lại tiến đến chỗ cô một lần nữa, Tư Hải Minh ngồi xổm trước mặt cô, vẫn như trước tạo cho cô cảm giác vô cùng nguy hiểm.

“Nếu để tôi phát hiện ra cô dám lừa tôi, vậy thì cả đời này cô cũng đừng mơ có thể bước qua khỏi cánh cửa này”

Đào Anh Thy nói không nên lời, dựa trên cánh cửa, nhắm mắt lại, hít thở một cách đầy khó khăn.

Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô, đợi Hạ Khiết Mai đến thì sẽ biết được sự thật ngay thôi, anh cũng không vội.

Năm đó, Hạ Khiết Mai là bác sĩ chữa trị chính cho mẹ Tư Hải Minh, trước đây là bác sĩ, bây giờ thì đã là viện trưởng rồi.

Kể từ sau khi mẹ của Tư Hải Minh qua đời, đây là lần đầu tiên Tư Hải Minh gọi điện cho cô.

Hình như còn rất gấp nữa.

Vậy nên, cô ngay lập tức từ bệnh viện mang theo dụng cụ lái xe đến đây.

Người nào đang chờ chữa trị? Còn là bệnh hen suyễn nữa?

Dù sao thì cũng không có khả năng sẽ là người nhà họ Tư, Tư Hải Minh và nhà họ Tư đã trở mặt với nhau rồi, tất nhiên cô sẽ là người biết rõ nhất rồi.

Hạ Khiết Mai cũng không dám đến muộn, trong khoảng thời gian ngắn nhất đã xuất hiện ở khách sạn Hoa Phong.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tư Hải Minh trực tiếp bế Đào Anh Thy lên, xoay người đi đến ghế sofa, thấp giọng lạnh lùng nói: “Vào đi”

Sau khi Hạ Khiết Mai tiến vào, ngoài Tư Hải Minh ra thì cô còn thấy một cô gái nữa, đang ngồi dựa vào ghế sofa, hoàn toàn không có sức lực mà thở dốc một cách đầy khó khăn.

Mà Tư Hải Minh lại đứng ở bên cạnh, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.

Hạ Khiết Mai không dám tiếp tục chần chừ thêm nữa, tiến lên kiểm tra tình trạng của cô gái ấy.

Cô gái này rất xinh đẹp, sạch sẽ, trắng như tuyết, nếu như có một cô gái như vậy xuất hiện ở bên cạnh Tư Hải Minh, thật sự dễ khiến người khác nghĩ đến loại chuyện đó.

Hơn nữa, nơi này lại là phòng được dùng để làm loại chuyện ấy, áo của cô gái này rõ ràng đã bị xé toạc ra.

Hạ Khiết Mai xem xét tình trạng của cô, là triệu chứng cúa bệnh hen suyễn, lấy bình thuốc xịt hen suyễn ra: “Nào, mở miệng ra”

Đào Anh Thy mở miệng ra, Hạ Khiết Mai để đầu bình xịt hướng vào miệng cô nói: “ Tôi đến đến ba cô cố gắng hít thật sâu vào. Một, hai, ba…”

Đếm đến ba, Hạ Khiết Mai xịt thuốc vào trong miệng cô, Đào Anh Thy cố gắng hít toàn bộ thuốc vào trong phổi.

Làm ba lần như vậy.

Mấy phút sau, hô hấp của Đào Anh Thy mới từ từ bình thường trở lại, cả người dường như sống lại, nhìn Hạ Khiết Mai, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn…”

“Cô bị bệnh hen suyễn à? Bình thường không mang thuốc theo sao?” - Hạ Khiết Mai hỏi.

Đào Anh Thy rũ mắt xuống, mím môi không nói gì, không biết cô đang suy nghĩ gì.

Tư Hải Minh lạnh lùng nói: “Cô chắc chắn là cô ta bị bệnh hen suyễn chứ?”

Hạ Khiết Mai vừa nghe anh nói những lời này, thì biết là Tư Hải Minh đang nghi ngờ, mà sự việc cũng không đơn giản như vậy.

Cô đứng lên, nói: “Vậy chỉ có thể đến bệnh viện làm kiểm tra thôi.”

Đào Anh Thy vừa nghe đến việc đến bệnh viện làm kiểm tra, vội đứng lên, lui về sau vài bước: “Tôi không đi! Tôi phải về nhà!”

Nhưng mà, phản này này của cô ở trong mắt Tư Hải Minh lại là cô có tật giật mình, điều này khiến sắc mặt của anh ngày càng trở nên lạnh lùng, đáng sợ hơn.

Hết chương 59.

—————————————————

Lynk nèe


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.