Cô là con gái của Liêu Ninh, anh chán ghét còn không hết đi!
Đào Anh Thy ra khỏi bệnh viện, đi một đoạn, cố gắng chống đỡ cơ thể, cuối cùng chịu không nổi nữa, ngồi ở ven đường, cô cần nghỉ ngơi một chút.
Cô không định ngồi taxi về, vẫn nên đi xe bus thôi.
Đào Anh Thy ngửa mặt lên bên trời nhìn ánh trăng, dịu dàng mà sáng tỏ.
Đúng là một buổi tối chấn động lòng người.
Cả người mệt lả, tìm đập nhanh, cảm thấy như vừa sống sót sau tai nạn.
Một lúc sau, mặt trăng trên trời bị mặt người thay thế, Đào Anh Thy giật mình, sau khi nhìn rõ đối phương là ai thì sắc mặt liền khó coi, lạnh lùng thu lại tầm mắt.
Cô đứng dậy liền đi.
Nhưng chưa đi được hai bước, cổ tay liền bị tóm lại, Đào Anh Thy nổi giận, quay qua nói: “Buông ra cho tôi”
“Lúc ở cạnh Tư Hải Minh sao cô lại không có cái khí thế này vậy?” - Tư Viễn Hằng hỏi.
Đào Anh Thy còn chưa kịp phản bác lại, anh ta đã ôm lấy cô theo kiểu công chúa, đặt vào ghế lái phụ của xe ô tô dừng bên đường, thuận tiện cài dây
an toàn cẩn thận cho cô.
“Anh..” - Đào Anh Thy bực bội nhìn chằm chằm anh ta.
“Đừng lộn xộn” - Tư Viễn Hằng đóng sầm cửa xe.
Đào Anh Thy lập tức đẩy cửa, nhưng lại mở không ra.
Đây là cái xe nát gì, cửa đóng lại liền khóa luôn, mở không ra!
Đào Anh Thy lại coi chiếc xe giá trị hơn mười hai tỷ này thành xe nát.
Tư Viễn Hằng ngồi vào ghế lái, Đào Anh Thy quay qua tức giận nói: “Để cho tôi xuống xe! Ai muốn ngồi xe của anh chứ?”
Tư Viên Hằng vừa khởi động xe, vừa im lặng nhìn cô.
“Anh nghe không hiểu à?” - Đào Anh Thy không muốn đối mặt với anh ta ở chỗ này.
Tư Viễn Hằng lấy trong túi ra một món đồ, rồi ném lên đùi cô.
Đào Anh Thy nhìn thấy thì sửng sốt một chút, đó là thuốc dạng xịt trị hen suyễn.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu: “Anh ở bệnh viện à?”
Lẽ nào, lời cô nói trong bệnh viện, anh ta cũng nghe được cả rồi?
“Không ngờ cô lại có cái bệnh không tiện nói ra này, con người hẳn là nên nhìn về phía trước” - Tư Viễn Hằng lạnh nhạt nói.
Đào Anh Thy cười mỉa mai: “Anh nói đúng, con người đúng là nên nhìn về phía trước, vậy thì xin hỏi, anh ép buộc tôi ngồi vào xe của anh thì là thuộc về
loại nào? Nhìn về phía trước hay là nhìn về phía sau vậy?”
Tư Viên Hằng chống tay lên cằm, lòng bàn tay có hơi xoa cằm mình, ngắm nghía Đào Anh Thy, híp mắt suy nghĩ rồi nói: “Đồng cảm, là đồng cảm”
“...”- Đào Anh Thy nghiến răng chịu đựng xúc động muốn tát vào mặt anh ta một cái.
“Để tôi xuống xe”
Tư Viễn Hằng khởi động xe, đạp mạnh chân ga phóng đi: “Cô có thể nhảy xuống”
“Tư Viễn Hằng, anh bị bệnh điên gì vậy? Tôi và anh có quan hệ gì với nhau à?” - Đào Anh Thy chỉ muốn bọn họ cắt đứt sạch sẽ.
“Bạn gái cũ thì có tính không?”
“Anh đi chết đi” - Đào Anh Thy không nhịn được, dùng tay đẩy anh ta.
Tay của Tư Viễn Hằng lại bắt được bàn tay cô một cách chuẩn xác, không vội vàng, cũng không giận dữ nói: “Này, tôi đang lái xe, tôi cũng không muốn chết vì tình với cô đâu.”
Đào Anh Thy dùng sức rút tay về: “Tìm người phụ nữ khác mà chết vì tình với anh đi!”
Cô tức giận, ngồi ở vị trí ghế lái phụ, không nói lời nào.
Tư Viên Hằng vừa lái xe vừa liếc mặt nhìn Đào Anh Thy, bộ dạng tức tối kia khiến cho ánh mắt thâm thúy của anh ta trở nên dịu dàng.
“Địa chỉ” - Tư Viễn Hằng hỏi.
Đào Anh Thy ghét nhất chính là việc người khác hỏi địa chỉ của cô, dù sao sáu đứa nhỏ là bí mật to lớn mà cô phải giấu đi.
Ngay cả Liêu Ninh mà cô còn không nói.
Nhưng mà không nói, cũng ngồi trên xe rồi, Tư Viễn Hằng sao có thể bỏ qua?
“Chung cư Ánh Sáng” - Đào Anh Thy im lặng một lúc rồi nói.
Xe dừng lại bên ngoài chung cư Ánh Sáng, Đào Anh Thy giật dây an toàn, mở cửa xuống xe, lúc này cửa lại có thể mở ra được, vừa nhìn đã biết là do cái
tên Tư Viễn Hằng kia giở trò quỷ.
Đào Anh Thy xuống xe, đứng ở bên đường tính chờ Tư Viễn Hằng rời đi, ai ngờ anh ta cũng xuống xe theo.
Anh ta vừa đi đến bên cạnh Đào Anh Thy, vừa cởi áo khoác ra.
Khẽ vươn tay, áo khoác tối màu liền bao lại trên người Đào Anh Thy, trên bờ vai truyền đến sự ấm áp, còn xen lẫn cả mùi thơm quen thuộc trên người
Tư Viễn Hằng.
Hết chương 62.
—————————————————
08/05/2022
Lynk nèe