Giữa trưa Đào Anh Thy không đi ăn cơm, cũng vì tiết kiệm tiền, cô chỉ mua một chai nước khoáng và một cái bánh bao, sau đó đi ra công viên ngồi ghế đá ăn.
Điện thoại di động vang lên, Đào Anh Thy chỉ hi vọng là công ty nào đó gọi điện thoại phỏng vấn, nhìn qua dãy số quen thuộc kia, cô liên chán nản đặt qua một bên.
Nhưng chuông điện thoại của vang lên hoài, cứ tắt rồi lại tiếp tục vang. . Bạn đang đọc truyện tại * TгùмTr uyệИ.V n *
Đào Anh Thy đành phải nghe máy: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Đang ở đâu?”
“Đang ở trên Trái Đất!”
“...” Tư Viễn Hẳng thật muốn cạn lời: “Tôi tới chung cư Ánh Sáng tìm cô”
“Ấy đừng!” - Đào Anh Thy vội vàng từ chối, sợ anh ta thật sự sẽ tới chung cư tìm từng nhà một: “Tôi đang ở công viên Hoa Tâm”
Đào Anh Thy còn chưa ăn xong bánh bao thì Tư Viễn Hằng đã tới, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô: “Chỉ ăn cái này thôi à?”
Đào Anh Thy không trả lời câu hỏi của anh ta: “Anh tìm tôi làm gì?”
“Lấy áo”
“...” Động tác nhai nuốt của cô chậm lại, đến đòi áo khoác?
“Cô ném đi rồi?” - Tư Viễn Hằng nghiêng người, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô.
Tư Viễn Hằng và cô ở bên nhau hai năm, Đào Anh Thy không biết nói láo, anh ta nhìn một chút là có thể nhận ra. Nhưng không có vạch trần cô mà cướp lấy mẩu bánh bao trong tay cô, ném
chuẩn xác vào trong thùng rác cách đó hai mét.
Đào Anh Thy lập tức quát lên: “Tư Viễn Hằng, anh làm gì đấy?”
“Sao, Liêu Ninh không cho cô tiền à, để cô nghèo đến nỗi phải ăn bánh bao, uống nước lọc?”
Tư Viễn Hằng ngồi dựa vào ghế, bình tĩnh nhìn cô.
“Có liên quan gì tới anh?” - Đào Anh Thy cảm thấy con người này đúng là buồn cười, cô đứng lên chuẩn bị rời đi.
Tư Viễn Hằng cũng đứng dậy theo, nói: “Đi ăn cơm với tôi.”
“Sao tôi phải đi ăn cơm với anh? Tôi nghĩ là anh không thiếu phụ nữ đâu nhỉ?”
“Ăn cơm cùng thì không có.”
“Liên quan cái khỉ gì tới tôi!” - Đào Anh Thy quay người bước đi
Tư Viễn Hằng hừ một tiếng: “Nói chuyện đúng là thô lỗ”
Nói xong thì đưa tay kẹp cổ cô.
“A!” - Đào Anh Thy đang đi đứng bình thường đột nhiên bị anh ta kẹp cổ từ phía sau, kéo lại, mặt cô đỏ lên vì tức giận: “Tư Viễn Hằng, anh thả tôi ra”
“Đi ăn cơm”
“Tôi không ăn”
“Vậy thì cứ kéo đi thế này nhớ”
Trong nhà hàng cao cấp, Đào Anh Thy dùng sắc mặt khó coi ngồi đối diện Tư Viễn Hằng.
Cuối cùng cô vẫn bị anh ta ép buộc tới
Tư Viễn Hằng cầm thực đơn lên gọi món, nhân viên phục vụ đứng cạnh cười híp mắt chờ đợi, trước mặt là anh đẹp trai nên cực kỳ nhẫn nại.
Cũng không biết Tư Viên Hằng gọi món gì, cứ luôn miệng “Cái này, cái này, cái này”
Nhân viên phục vụ thì ghi nhớ kỹ lại.
Sau khi nhân viên phục vụ đi, Tư Viễn Hằng im lặng nhìn cô, một tay đặt trên bàn ăn, ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn không theo nhịp điệu nào cả.
Đào Anh Thy trực tiếp quay đi, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Cô thật sự nghĩ mãi không thông, rốt cuộc là Tư Viễn Hằng về nước để chơi cái trò gì.
Khi đồ ăn lên, Đào Anh Thy mới ý thức được toàn là món mình thích, điều này càng khiến cô kinh ngạc hơn.
“Tư Viễn Hãng, không phải anh muốn quay lại với tôi đấy chứ?” - Đào Anh Thy thử thăm dò hỏi.
Tư Viễn Hằng sững sờ, sau đó nhìn chằm chằm cô: “Có phải cô suy nghĩ nhiều quá rồi không?”
“Là do tôi suy nghĩ nhiều à? Thế sao anh gọi toàn đồ tôi thích ăn thế, trước kia khi còn ở bên nhau, anh cũng gọi đồ ăn như thế” - Đào Anh Thy nói.
“Chuyện trước kia cô còn nhớ rõ vậy cơ à, xem ra là không quên được tôi”- Tư Viễn Hằng. nhíu máy, hài hước nói.
Đào Anh Thy nhịn không được trợn trắng mắt xúc động.
“Có nghe qua câu này chưa: yêu càng nhiều hận càng nhiều, nếu quả thật không quan tâm thì nhìn thấy tôi sao lại tức giận như vậy? Cho nên, vì sự ngây thơ của cô, tâm trạng tôi cũng tốt hơn chút, ăn đi”
Hết chương 69.
—————————————————
09/05/2022
Lynk nèe