1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi

Chương 72: Chương 72




Chưa bao giờ cô thấy một người xấu xa đến như vậy.

Đào Anh Thy quay người rời đi, cô hướng đến ga tàu điện ngầm, chen chúc trên toa tàu điện.

Rồi cô lập tức nghĩ, có gì đâu mà bản thân mình lại cảm thấy đáng giận kia chứ? Chỉ là người cũ thôi mà, quá khứ đã qua, anh ta có tìm được người phụ nữ như thế nào và ra làm sao thì cũng

đều là hạnh phúc của anh ta.

Chỉ là không biết lần này hai tay anh ta đã bắt được bao nhiêu con cá rồi.

Thực sự đáng buồn thay cho những người phụ nữ ấy.

Cô cũng tự hỏi làm thế nào mà Tư Viễn Hằng biết cô làm ở Đài truyền hình Tiên Phong, hóa ra đó là một sự trùng hợp.

Thật là xui xẻo làm sao khi anh ta có hẹn với một người phụ nữ lại bị cô nhìn thấy.

Đào Anh Thy chuẩn bị đi về sớm, nghỉ ngơi một lát rồi tối nay còn có thể đi đón sáu bé con.

Khi cô đi ngang qua một cửa kính trưng bày và nhìn thấy những bộ quần áo với phiên bản hoạt hình ở bên trong, cô không khỏi không dừng chân lại, nghĩ đến hình ảnh sáu bé con ở nhà mặc những bộ quần áo phiên bản hoạt hình khác nhau ấy, bỗng trong lòng cô cảm thấy dễ thương, đáng yêu vô cùng.

Đào Anh Thy lập tức bước vào bên trong cửa hàng, cầm những bộ quần áo kia lên rồi xoa xoa chúng lên khuôn mặt mình một cách dễ chịu và thoải mái. Bộ quần áo vừa mềm mại vừa đáng yêu, dễ thương khiến cô nóng lòng được nhìn thấy dáng vẻ của sáu bé con xúng xính trong những bộ quần áo này.

Nhưng nhìn thì thấy giá mỗi bộ là năm trăm chín mươi bảy nghìn VND, còn đắt hơn cả quần áo trên Shopee, sắc mặt cô có hơi khựng lại.

Nhưng Đào Anh Thy rất muốn nhìn thấy sáu bé con mặc những bộ quần áo này, nhất định là sẽ đáng yêu chết đi được.

“Chị cần giúp đó gì không ạ?”

“Tôi muốn mua sáu bộ quần áo kiểu như thế này”

Nhân viên bán hàng ngạc nhiên, vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ của Đào Anh Thy, cô ta còn nghĩ rằng cô không sẽ mua, nhưng không ngờ rằng ngay sau đó cô lại mua một lúc đến sáu bộ.

Nhân viên bán hàng tưởng cô mua tận sáu bộ quần áo cho một đứa trẻ nhưng nào ai biết được rằng Đào Anh Thy mua sáu bộ quần áo là vì sáu đứa trẻ.

Mang theo đống quần áo trở về, vừa đến cổng của khu chung cư, cô đã thấy Liêu Ninh cũng từ trên xe bước xuống.

Đào Anh Thy sững sờ.

Liêu Ninh nói: “Mẹ muốn nói chuyện với con về mấy đứa nhỏ”

Đào Anh Thy không biết bà ta còn muốn nói chuyện gì nữa, đành đáp: “Lên đi rồi hẵn nói”

“Cứ nói ở đây đi, không thì mẹ sẽ lại phải đi giày cao gót leo lên đến tận tầng năm. Con không thế thuê nhà ở lầu một được hay sao?” - Liêu Ninh càu nhàu nói.

“Tầng năm giá rẻ”

Liêu Ninh kìm nén ngọn lửa giận dữ trong lòng, thốt ra: “Một mình con nuôi sáu đứa nhỏ có. thể thoải mái được à?”

“Vậy con cứ thế mà vứt bọn nhỏ đi à?”

“Mẹ quay về và suy nghĩ một lúc về điều đó rồi. Con có thể gửi nuôi sáu đứa nhỏ ở nơi khác. Vẻ bề ngoài của con vẫn trông như một cô gái, thoạt nhìn không giống như đã sinh con đâu. Sau này tìm cho con một tấm chồng cũng không phải là quá khó khăn gì” -Liêu Ninh nói

Đào Anh Thy rất ngạc nhiên vì bà ta đưa ra ý kiến như vậy, sắc mặt cô trở nên khó coi: “Con sẽ không để người khác nuôi dưỡng mấy đứa nhỏ, bọn nhỏ là con của con.”

“Vậy thì con sẽ sống khổ cực như thế này cùng với sáu đứa nhỏ mãi mãi sao?”

“Đúng vậy

“Con!” - Liêu Ninh không khỏi bị cô làm cho tức. giận: “Anh Thy, mẹ là vì muốn tốt cho con. Con bây giờ còn trẻ nhưng về lâu về dài sẽ không chịu đựng nổi đâu. Nếu con được gả vào một gia đình

tử tế thì con còn có thể trợ cấp cho mấy đứa nhỏ. Bọn nhỏ sẽ có một cuộc sống tốt hơn, con không hiểu được điều này hay sao?”

“Cho nên mẹ muốn con học hỏi mẹ đấy à?”- Đào Anh Thy hỏi bà ta.

Liêu Ninh tức giận đến nỗi sắc mặt trở nên khó coi, không thể nói nên lời.

“Con không phải là mẹ” - Đào Anh Thy nói xong liền xoay người rời đi.

“Anh Thy, mẹ là vì muốn tốt cho con, mẹ không muốn con chịu khổ'”

Đào Anh Thy xem như mình không nghe thấy, cô leo cầu thang lên tầng năm một mạch, thở hổn hển vì mệt.

Những lời mà Liêu Ninh nói ra càng khiến cho trái tim cô trở nên lạnh buốt.

Đối với cô mà nói, dù có mệt mỏi hay khó khăn đến dường nào thì cô cũng sẽ không gửi con mình đến cho người khác nuôi dưỡng.

Cô hiểu quá rõ về nỗi đau khi bị bỏ rơi, so với nỗi đau trên thân thể thì nỗi buồn ấy còn chiếm lấy nhiều hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

Cô giặt sạch những bộ quần áo mới mua và phơi chúng trên giá ở bên ngoài.

Ngay khi cơn gió nhẹ thổi qua, những bộ quần áo hổ con, gấu trúc con, hai bộ quần áo thỏ con, mèo con và cừu con đung đưa trong gió.

Trông chúng mới thật dễ thương làm sao!

Đào Anh Thy nở nụ cười mãn nguyện trên môi, đợi đến ngày mai là sáu bé con có thể mặc được rồi.

Nhưng khi nghĩ đến việc mình đã tiêu không ít tiền, Đào Anh Thy không khỏi rơi nước mắt vì nghèo túng.

Ngày hôm sau, cô đến bộ phận giải trí của đài truyền hình báo cáo đúng giờ, người bên trong bận rộn ngay khi vừa đến. Ngay sau đó, Đào Anh Thy nhìn thấy Trương Thiên Di bước vào.

Hết chương 72.

—————————————————-

10/05/2022

Lynk nèe


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.