Võ Ái Nhi vốn đang tựa vào bên cạnh bàn làm việc, bị Tư Hải Minh nhìn chằm chằm theo bản năng phải mà đứng thẳng người dậy, ánh mắt kia thật sự rất đáng sợ.
“Anh Hải Minh, em nói toàn bộ đều là sự thật, nếu như anh không tin, thì có thể đi hỏi Giám đốc Đài, lúc ấy ông ấy cũng ở quán bar. Em cảm thấy Đào Anh Thy là một người rất có dã tâm. Nhưng mà Giám đốc Đài nói anh không cho phép có nhân viên có bất kỳ sự thay đổi nào, vậy nên em cũng không nói gì”
Từ Hải Minh đẩy văn kiện trước mặt ra, thân thế dựa vào phía sau, dường như hòa vào cùng một thể với chiếc ghế màu đen ở phía sau.
Đôi mắt hung dữ nhìn thẳng về phía trước, trên tay cầm cây bút máy gõ nhẹ lên mặt bàn, tiếng gõ nhẹ nhàng vang lên, nhưng lại làm cho. lòng người run sợ, từng nhịp từng nhịp như nện vào trái tim yếu ớt của cô ta.
“Anh Hải Minh, nếu như không có việc gì vậy thì em đi trước đây”
Áp lực trong phòng làm việc khiến Võ Ái Nhi muốn nhanh chóng đi ra ngoài.
Rời khỏi phòng làm việc, sau khi đóng cánh cửa kia lại, cô ta mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cô ta không cần biết Đào Anh Thy và Tư Hải Minh có quan hệ mờ ám gì với nhau không, chỉ cần anh biết Đào Anh Thy và Tư Viễn Hằng có những hành động thân mật với nhau thì nhất định
anh sẽ không có hứng thú với Đào Anh Thy nữa.
Là người cầm quyền của tập đoàn Vương Tân, cũng là một người có quyền lực ở thủ đô này, làm sao anh có thể dùng lại đồ đã qua tay người khác rồi kia chứ?
Không có khả năng!
Sau khi đạt được mục đích, Võ Ái Nhi vui vẻ rời đi.
Sau khi ăn cơm tối xong, Đào Anh Thy mang theo sáu bé con đi dạo hoa viên trong khu chung cư.
Sáu bé con mặc những bộ quần áo có in hình hoạt hình mà Đào Anh Thy đã mua cho chúng.
Vừa đến bãi cỏ, ngay lập tức có thể nhìn thấy hổ con, gấu mèo con, hai con thỏ con, mèo con và cừu con đang rất vui vẻ mà chạy tán loạn.
Vô cùng đáng yêu.
Ngay tức khắc đã thu hút sự chú ý của những người đang chơi trong khu chung cư.
“Đừng chạy xa quá, Bảo Nam, Bảo Long, đừng chạy qua bên kia…”
Hổ con và thỏ con chạy về hướng bên kia vậy nên những đứa trẻ khác cũng
cũng vui vẻ mà chạy theo.
Vì vậy Đào Anh Thy cũng chỉ có thể đi theo chúng.
Còn may, cho dù có chạy nhanh hơn nữa, thì sáu bé con chân ngắn cũng không thế chạy xa được.
Bảo Nam và Bảo Long chạy đến chơi cầu. trượt.
Bảo My đứng ở phía dưới cầu trượt, điềm đạm đáng yêu mà không dám lên tiếng.
Sau đó, Bảo Long trượt xuống dưới, kéo tay cô: “Không cần sợ, con sẽ báo thù mẹ”
Đào Anh Thy nghe vậy thì bật cười, báo thù cái gì? Là bảo vệ mẹ chứ.
Mà Bảo Vỹ một tay ôm gấu trúc, trên người còn mặc bộ quần áo in hình gấu mèo, cùng Bảo Hân mặc bộ quần áo hình mèo con ngồi xổm trên mặt đất mà hái hoa.
“Thật… Thật xinh đẹp!”
“Con cũng đến hái hoa với.”
Nhìn từ phía sau, thân thể nho nhỏ tròn vo đang chu cái mông nhỏ, nếu không biết còn tưởng hai bé dễ thương đang bắt kiến nữa.
Bảo An mặc bộ quần áo hình cừu con, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lại mở lớn mà nhìn về phía cách đó không xa.
Một đứa bé lớn tuổi hơn một chút đang chơi với đồ chơi thổi bong bóng, bong bóng được thổi ra bay ngập trời
Có một cái bong bóng bị thổi qua đây, rơi trên mũi của Bảo An, sau đó nổ tung.
“A?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của Bảo An mau chóng đuổi theo những cái bong bóng đang bay, tay nhỏ giơ lên, chân nhỏ đuổi theo, cái miệng nhỏ nhắn còn cười rất tươi, lúc cậu bé lập
tức đuổi theo, hai mắt to dường như cũng đang phát sáng.
“Mẹ… Mẹ… Bong bóng…”
Bàn tay mập mạp của Bảo An giơ lên, mắt thấy sắp bắt được bong bóng rồi, bong bóng đã bị ngón tay béo xinh của
cô bé làm vỡ rồi, vẻ mặt Bảo An hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Sau khi ngấng đầu nhìn thấy rất nhiều bong bóng, cô bé lại bắt đầu tiếp tục đuổi theo, không hề biết mệt là gì.
Đào Anh Thy nhìn mấy bé con, tâm hồn thiếu nữ trong cô cũng trỗi dậy.
Lấy điện thoại di động ra không ngừng chụp lại khung cảnh tốt đẹp này.
Chơi hai tiếng đồng hồ, Đào Anh Thy mới dẫn mấy đứa nhỏ về.
Mỗi lần leo cầu thang đều là một nhiệm vụ rất gian khổ.
Đối với người lớn, leo cầu thang là việc rất nhẹ nhàng nhưng đối với mấy đứa trẻ chân ngắn nhỏ xinh mà nói, đó thật sự là một việc rất vất vả.
Đầu tiên là chân phải nâng lên đặt lên bậc đầu sau đó lại nâng chân trái lên bước lên hết bậc đó, vừa đi vừa phát ra mấy tiếng lầm bầm phải cố gắng leo cầu thang của mấy đứa nhỏ.
Đào Anh Thy cũng không có cách nào có thể ngay lập tức ôm lấy cả sáu đứa nhỏ, chỉ có thế để cho bọn nhỏ đi ở phía trước, còn bản thân thì đi theo phía sau.
Hết chương 79.
—————————————————
Lynk nèe