“Minh Uyển”
Nói xong thì cúp máy.
Hạ Khiết Mai ngây người, Minh Uyển? Cô bé kia lại tới Minh Uyển? Rốt cuộc cô ấy là ai? Lại có thể được Tư Hải Minh đưa tới Minh Uyển?
Hen suyễn tái phát, sẽ không phải là do Tư Hải Minh đấy chứ?
Người đàn ông này không thể nhẹ nhàng một chút à? Có thù oán gì chứ?
Nói chuyện điện thoại xong, Tư Hải Minh ôm lấy Đào Anh Thy trở về phòng.
Đào Anh Thy cố gắng thở, khó chịu rên lên, bị Tư Hải Minh ôm lên thì sững sờ, suýt chút nữa thì lộ ra sơ hở.
Tình huống này không đúng!
Tư Hải Minh hẳn nên trực tiếp quẳng cô ra ngoài cửa chứ? Sau đó cô sẽ len lén chạy trốn. Dù sao lần đầu bị tái phát hen suyễn, anh đã kiểm chứng là thật, nên lần này lại bị, anh cũng sẽ
không nghi ngờ.
Cô đương nhiên đang giả vờ bị hen suyễn, nhưng mọi chuyện phát sinh có vẻ hơi chệch khỏi tưởng tượng của cô.
Vì sao? Chẳng lẽ lại muốn chữa khỏi cho cô rồi tiếp tục? Còn có kẻ cầm thù như vậy cơ à?
Vào phòng, Tư Hải Minh đặt Đào Anh Thy lên ghế sô pha, chống hai tay bên người cô, vây cô trong ghế, bóng đen bao phủ hoàn toàn cơ thế cô.
Đào Anh Thy nhắm mắt lại, hé miệng dùng sức thở, nhưng vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm đang tới gần.
Tuy nhiên, cô không dám dừng lại
“Bây giờ tôi sẽ để cho cô đi”
Hơi thở lạnh lẽo của Tư Hải Minh phả tới, giọng nói mang theo chút khàn khàn.
Đào Anh Thy sửng sốt một chút, mở to mắt, đối diện với con ngươi đen như ngọc của anh đang gần trong gang tấc
“Không bị suyễn nữa à?” - Tư Hải Minh hỏi.
“...” - Đào Anh Thy phát hiện ra sau khi nghe Tư Hải Minh nói thì mình đã ngừng lại động tác thở hổn hển.
Tiêu rồi, bị phát hiện rồi!
Cằm lại bị bóp chặt: “Dám tính kế ở trước mặt tôi, giỏi lắm”
“A, đau..”
Cằm cô như bị bóp nát, hai tay đang
thương nắm lấy cổ tay anh.
Lực tay mạnh bạo kia khiến cô sợ hãi.
Cô không biết vì sao Tư Hải Minh có thể phát hiện ra cô giả vờ.
Con người này khôn ngoan, độc địa đến đáng sợ.
Tư Hải Minh buông cô ra, đứng dậy: “Chờ thuốc tới, lúc đó sẽ không còn trở ngại gì nữa”
Nói xong liền quay người rời đi.
Đào Anh Thy ngồi dậy, vẻ mặt cực kỳ bối rối.
Chẳng lẽ lát nữa ở trên giường, Tư Hải Minh còn định dùng bạo lực? Không dọa cô sợ đến ngất đấy chứ.
Không, nếu như mọi chuyện thật sự tiến triển như vậy thì tối nay cô sao có thể trở về?
Mấy đứa nhỏ trong nhà phải làm sao bây giờ.
Đào Anh Thy lo lắng nhất là sáu đứa nhóc, điều này còn quan trọng hơn an nguy của cô nhiều.
Đào Anh Thy đứng lên nhìn về phía cửa, không thấy Tư Hải Minh đâu, cô liền lập tức gọi điện thoại cho dì Hà.
Nhưng chuông vang lên mấy lần mà đầu dây bên kia không có người nghe máy.
Đào Anh Thy hoảng loạn, vì sao không nghe?
Đi ngủ rồi sao?
Điện thoại ngắt, cô lại tiếp tục gọi.
May mắn là lần này có người nghe, giọng nói của dì Hà truyền tới: “Anh Thy, sao vậy?”
Đào Anh Thy thở phào một hơi: “Dì Hà, dì có thể giúp tôi qua trông nhà được không? Tôi không có ở nhà…”
“Cô ra ngoài để lũ nhỏ ở nhà một mình?”
“Vâng, có việc gấp, tôi không ngờ là lại tốn nhiều thời gian như vậy”
“Thật là, cô ra ngoài sao không gọi cho tôi, nếu đám nhóc xảy ra chuyện gì thì sao? Bây giờ tôi sẽ qua luôn”
“Cảm ơn dì”
“Đừng cảm ơn, cô không sao chứ?”
“Tôi… tôi khỏe lắm, tôi sẽ cố gắng về sớm một chút…” - Đào Anh Thy còn chưa nói xong liền cảm giác bầu không khí thay đổi, dường như nguy hiểm đang xâm lấn.
Cô ngẩng đầu, lúc nhìn thấy đôi mắt sâu không thấy đáy kia thì bị dọa sợ đến mức lập tức cúp điện thoại.
Ánh mắt cô trở nên bối rối.
Tư Hải Minh đến lúc nào? Nhanh như vậy, lại còn không một tiếng động, giống như một con thú dữ đột nhiên xuất hiện.
Hết chương 84.
—————————————————
Lynk nèe