Bầu không khí tràn ngập khắp căn phòng khiến cho người khác phải kiêng dè.
“Ngài Hải Minh”
“Cô ấy lại đang gây chuyện à?”
“Ban ngày náo loạn một chút, ban đêm thì yên tĩnh”
Trái ngược lại, Tư Hải Minh bị Đào Anh Thy làm cho hết sức kinh ngạc, còn tưởng rằng cô sẽ tiếp tục khóc lóc van xin anh, ý chí của cô cũng không tệ lắm.
“Ngài có muốn mang đồ ăn vào cho cô ấy không?” - Quản gia Bảo Điền hỏi sau khi đã cân nhắc một chút.
“Không cần, cứ tiếp tục để cô ấy nhịn đói”
“Vâng” - Quản gia Bảo Điền đi ra ngoài.
Đào Anh Thy ở trong hầm rượu, ngoại trừ rượu ra thì đến một ly nước cũng không có để mà uống.
Chắc chắn là Tư Hải Minh định không cho cô ăn uống gì đây mà.
Vào trưa hôm ấy, Đào Anh Thy làm ầm lên một chút rồi sau đó bình tĩnh lại.
Cô thấy rằng ngay cả khi cô tự mình gây náo loạn thì Tư Hải Minh cũng sẽ không nhân từ, anh là một người không có lòng thương xót.
Cho nên chi bằng cô nên tỉnh táo và kiềm chế bản thân mình trở nên tĩnh lặng.
Đào Anh Thy nhìn quanh khắp bốn phía, toàn là rượu, còn về nước thì cô vẫn còn có thể nhịn được.
Cô phát hiện trong hầm rượu không có giám sát, Tư Hải Minh không nhìn ra được tình huống, rằng cô không có lấy một ngụm nước để uống, nhất định trước tiên sẽ mở cánh cửa kia ra.
Đến lúc đó, một khi có cơ hội gặp được Tư Hải Minh, cô sẽ có thể ra ngoài.
Đào Anh Thy đã hạ quyết tâm, đến khi không còn chịu đựng được nữa thì sẽ uống một chút rượu.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy phiền muộn, lo lắng chính là về sáu bé con. Lúc này sáu bé con có lẽ vẫn chưa ngủ.
Đào Anh Thy cầm điện thoại di động rồi đứng lên, tìm một góc trốn vào đó rồi gọi điện thoại.
Cô hướng về phía đối diện cánh cửa, chỉ cần có người bước vào thì cô sẽ thấy trước tiên và cúp máy.
Cô gọi điện thoại, dì Hà ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy: “Có phải cô đấy không Đào Anh Thy?”
“Dì Hà, mọi người đang ở nhà à?”
“Đang ở nhà đây. Tôi vừa dỗ dành bọn trẻ ở trên giường, nguyên một đám đều rơm rớm nước mắt đòi mẹ. Tôi thấy mà thật sự không đành lòng. Tình hình của cô thế nào rồi? Cô trốn đi không thành công sao?” - Dì Hà hỏi.
“Tôi đã lên máy bay rồi nhưng bị người của anh ta bắt lại được… Hiện tại thì tôi đang bị giam lỏng và không thế ra ngoài”
“Cái gì? Giam lỏng sao? Người đàn ông đó đấy à?”
“Ừm”
“Việc này… Việc này thật là quá đáng quá rồi, đúng không? Sao cậu ta có thể đối xử với cô như thế này? Báo cảnh sát thì sao?”
Đào Anh Thy nói một cách bất đắc dĩ: “Nếu có thể báo cảnh sát thì tôi đã gọi cảnh sát từ lâu rồi. Ở thành phố này, anh ta ỷ quyền cậy thế, ai dám bắt anh ta? Gây sự, khiêu khích cũng không ai
đám. Hơn nữa tôi còn có mấy đứa nhỏ, một khi gọi cảnh sát sẽ bị bại lộ, sẽ rất nguy hiểm. ”
“Thế còn cô thì sao?”
“Tôi đang nghĩ cách để đối phó, tôi chỉ lo cho sáu bé con…
“Cô không cần phải lo lắng như thế, chỉ là bọn nhỏ làm ầm lên, muốn nhìn thấy cô, nước mắt lưng tròng” - Dì Hà nói.
“Tôi biết, dì chuyển điện thoại cho bọn nhỏ giúp tôi, tôi muốn nói chuyện một chút với mấy đứa nhỏ.”
“Ai da”
Dì Hà cầm điện thoại vào phòng: “Mẹ các cháu đang gọi điện thoại đây này”
Sáu bé con ngay lập tức nhảy xuống từ tatami như những chú chim cánh cụt.
Bảo An phản ứng không nhanh nhạy nên đã lăn thẳng xuống rồi lại lăn tiếp hai vòng trên mặt đất, khiến cho mắt nổi đom đóm.
“Ây da” - Dì Hà vội vàng bế Bảo An lên.
“Cháu muốn nói chuyện với mẹ” - Bảo Nam cướp lời.
Năm đứa trẻ còn lại nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại với vẻ mặt mong chờ, như thế chiếc điện thoại ấy là mẹ của chúng.
“Đừng nóng vội, để bà bật loa ngoài nhé!” - Dì Hà bật loa ngoài lên, sáu bé con lo lắng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại cho đến khi dì Hà bảo: “Các cháu có thể nói chuyện được rồi”
Bảo Nam, Bảo Vỹ tranh nhau chen lên trước, hét lên ngay lập tức: “Mẹ ơi!”
“Mẹ”
“Mẹ” . Google ngay trang * TRÙMtruу ệИ.V N *
“Mẹ”
“Cục cưng của mẹ, mẹ thực xin lỗi, mẹ không kịp trở về với các con” - Đào Anh Thy xin lỗi sáu bé con.
Sáu bé con không quan tâm đến việc này mà là nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẹ, bỗng nhiên cùng nhau òa khóc với âm lượng không hề nhỏ.
Khoảng cách thông qua màn hình điện thoại khiến Đào Anh Thy thấy đau nhói trong lòng, mắt cô cay xè, chỉ sợ rằng trên đời này chỉ có sáu bé con của cô mới nhớ cô đến như thế.
Hết chương 95.
—————————————————-
Lynk nèe