Nhưng bây giờ không có gì để ăn cả.
Không ăn không uống gì đến ngày thứ ba sợ rằng đã đến giới hạn rồi.
Nếu có nước, vậy thì cô có thể chống đỡ trong một tuần.
Nhưng sao lại là rượu chứ? Có thể kéo dài bao được bao lâu? Chắc là cũng không quá tệ đâu.
Đào Anh Thy yếu ớt đi về phía tủ rượu, cô thật sự đã đánh giá quá cao cơ thể của mình, hiện tại cơ thể cô yếu ớt như thế này, chỉ cần có cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay mất.
Đào Anh Thy không hiểu về rượu, cô lấy một chai rượu có nắp màu vàng kim, nó nặng đến nỗi suýt thì kéo cả người cô xuống đất.
Cô không thể giữ vững cơ thể của mình, dứt khoát cầm dụng cụ mở chai lên mở chai rượu ra.
Mất gần mười phút đồng hồ mới rút được nắp chai rượu, Đào Anh Thy có chút mệt mỏi, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cô cũng không thèm tìm chén, cầm chai rượu lên, như trời hạn gặp mưa, uống cạn chai rượu.
“A…”
Vị của chai rượu này có chút nồng,
nhưng với Đào Anh Thy mà nói có thể coi là nước cứu mạng cho cô, đôi mày thanh tú cau lại, từng ngụm từng ngụm uống vào trong bụng, ừng ực ừng ực.
Cơn đói khiến vị giác của Đào Anh Thy trở nên không còn nhạy bén nữa, cô uống thứ rượu đắt đỏ đó như nước lã vậy.
Uống hết gần một nửa chai, ánh mắt Đào Anh Thy dừng lại ở tủ rượu, thầm nghĩ, rượu có nhiều loại như vậy, tại sao mình chỉ uống một loại thôi chứ?
Cô đứng dậy, không nói gì, sau khi uống rượu, năng lượng của cô dường như đã hồi phục được không ít.
Đào Anh Thy nhìn chằm chằm vào một chai rượu được đặt một mình ở trên tủ rượu, chẳng lẽ chai này uống ngon hơn sao?
Vì vậy, cô lấy nó ra, mở rượu bằng dụng cụ mở chai, uống luôn bằng miệng chai.
“A! Cái này uống cũng không ngon lắm…” - Đào Anh Thy uống hai ngụm sau đó tùy tiện đặt chai rượu xuống đất, đứng dậy chuẩn bị thử loại rượu
khác.
Cô không tin là mình không tìm được chai nào uống ngon hơn!
Đứng dậy, chân đá vào chai rượu vừa uống được vài ngụm, loảng xoảng một tiếng, chai rượu ngã trên mặt đất. Rượu trong chai chảy ra ngoài.
Đào Anh Thy liếc nhìn, chép miệng, sắc mặt trắng bệch vì quá đói lúc này đã đỏ bừng bừng.
Cô chọn cách không quan tâm, tiếp tục đi tìm rượu.
Đào Anh Thy chọn một chai rượu khác, ngồi xuống đất rồi mở nắp.
Cứ như vậy Đào Anh Thy đã mở liên tiếp hơn mười chai rượu, tất cả đều cô đều thử hết, cô uống thêm vài ngụm đối với loại ngon còn đối với loại không ngon thì uống ít hơn.
Cuối cùng, bụng đã no rồi nhưng toàn bộ sức lực của cơ thân cô như hoàn toàn biến mất, toàn thân không ngừng run lên. Cứ thế nằm trên mặt đất rồi ngủ thiếp đi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ cô ngây ngô cười hai lần. Như thế này rõ ràng là cô đã quá say rồi.
Đến tầm bốn năm giờ, Từ Hải Minh từ tập đoàn Vương Tâm trở về, ném áo khoác cho quản gia Bảo Điền ở bên cạnh, tháo chiếc cà vạt gò bò ra, có chút lộn xộn và ngông cuồng.
“Thế nào rồi?” - Giọng nói của Từ Hải Minh trầm xuống.
Quản gia Bảo Điển biết anh đang hỏi ai, khom người đáp: “Thưa ngài Hải Minh, hầm rượu vẫn luôn im lặng. Từ hôm qua đến giờ, cô ấy không hề gây chuyện nữa”
Đôi mắt đen của Từ Hải Minh hơi nheo lại, ánh mắt sâu thẳm như có lồng điện xẹt qua.
“Một giọt nước cũng không uống, ba ngày đã là giới hạn rồi, chắc hẳn là không còn sức lực để gây rắc rối nữa” - Quản gia Bảo Điền nói.
Từ Hải Minh không nói lời nào, vẻ mặt lạnh lùng khó đoán, xoay người đi thẳng xuống tầng hầm.
Quản gia Bảo Điền vội vàng đi theo.
Nhìn thấy Từ Hải Minh đi tới, vệ sĩ canh cửa vội vàng mở cửa ra.
Vừa bước vào trong.
Không thấy bóng dáng của Đào Anh Thy đâu, chỉ thấy mùi rượu nồng nặc phả vào mặt.
Khuôn mặt thâm trầm của Từ Hải Minh đột nhiên bị băng giá bao phủ, đôi mắt đen của anh hiện lên một tia dữ tợn.
Quản gia Bảo Điền đi vào sau hiểu được tình hình, vội vàng đi tìm Đào Anh Thy.
Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đống vỏ những chai rượu nằm ngổn ngang trên mặt đất cạnh tủ rượu, rượu bên trong đã chảy ra hết từ lâu.
Những loại rượu đó không chỉ giá trị và quý giá, chúng là loại rượu được cất giấu kỹ không dùng để uống, nhưng bây giờ chúng lại bị cô đối xử rẻ mặt như thế này.1
Hết chương 97.
—————————————————
Lynk nèe