“Tất cả những người hầu của cô ấy đều là phụ nữ.” Bên trong thư viện của Townsend Park, Nick dựa người vào một chiếc bàn dài và thấp trên đó bày tràn lan những tờ giấy ghi chú về bộ sưu tập đá cẩm thạch mà sau đó anh đã quên mất chúng. Anh đã cố gắng ép bản thân suy nghĩ về các bức tượng đá cẩm thạch - điều duy nhất về ngôi nhà anh cảm thấy mình hiểu - sau bữa ăn tối, tuy nhiên anh không thể tập trung vào công việc chỉ sau vài phút, bị phân tâm bởi sự thật của điền trang này. Và chủ nhân của nó.
Rock ngước lên từ quyển sách, thản nhiên nói. “Đúng vậy.”
“Cậu biết điều đó.”
“Đúng vậy.”
“Cậu không cảm thấy cậu nên nói về nó sao?”
Rock nhún vai. “Tôi đang chờ xem bao lâu nữa cậu có thể phát hiện ra nó.”
“Không lâu.”
“Họ dường như che giấu không tốt lắm.”
“Không. Có phải cậu đã chú ý người hầu nam vào bữa tối không?”
“Ý cậu là có phải tôi không nhận ra phần ngực của người hầu nam vào bữa tối à?”
Nick bật cười thích thú. “Cậu không nên nhìn những người hầu theo cách đó, Rock à.” Nick đến bên cửa sổ và nhìn vào khoảng không tối đen trước mắt. Anh nói khi mưa vẫn đang rơi tầm tã. “Người ta cần cái gì ở một ngôi nhà toàn phụ nữ này?”
Rock đặt sách lên bàn, dựa lưng vào ghế và nhìn lên trần nhà. “Không có câu trả lời thích hợp nào cho câu hỏi đó.”
“Tôi biết quý cô Isabel chỉ hai ngày, nhưng tôi có thể nói rằng hợp lý không phải là từ tôi dùng để giải thích cho các hành động của cô ấy.” Nick quay sang Rock. “Một trường phái gì? Một nhóm người gì?”
Rock lắc đầu. “Cô ấy không có lý do gì che giấu nó. Sự bí mật làm cho nó có nhiều khả năng là điều gì đó xấu xa.”
Ý tưởng đó làm Nick có cảm giác xấu. “Tôi nghi ngờ điều đó.”
“Nếu cô ấy làm gì đó trái pháp luật, thì cô ấy đang tự tay kết tội em trai mình”, Rock nói. “London sẽ không chấp nhận cậu ta nếu cha và chị gái cậu ta dính dáng đến những hành động đáng ngờ.”
Nick cân nhắc các khả năng. “Cô ấy không có tiền. Nếu cô ấy là một tú bà, cô ấy không phải là một người tốt.” Anh nghĩ một lát. “Có thể là một nhà chứa không?”
“Không có đàn ông.”
Nick nghĩ một lúc. “Có lẽ đó là một dạng hậu cung. Của Bá tước.”
Rock nhìn anh với ánh mắt không thể tin được. “Cậu nghĩ ngài Wastrearl có một hậu cung. Mà ông ta không bao giờ thông báo điều đó cho thế giới ư?”
Dĩ nhiên, đây là một ý tưởng ngớ ngẩn. “Không, dĩ nhiên, tôi không nghĩ thế. Nhưng đây là nơi quái quỷ nào? Lý do gì mà không có bất kỳ người đàn ông nào.”
Rock bật dậy khỏi ghế. “Trừ phi.”
“Cái gì?”
“Đây là một ngôi nhà của một nhóm các cô gái.”
“Đúng vậy...”
“Có lẽ đây là một nhà toàn đàn bà không hứng thú với đàn ông. Mà là hứng thú... với phụ nữ.”
Nick lắc đầu. “Không phải.”
“Nick. Hãy nghĩ xem. Họ có thể là...”
“Có lẽ, một vài người trong số họ. Trừ Isabel.”
“Cậu không thể chắc chắn điều đó.”
Nick chăm chú nhìn Rock và nói. “Tôi chắc chắn. Isabel không thích người cùng phái đâu.”
Dường như Rock đã hiểu ra điều gì đó. “Thật sao?”
Đúng vậy. Nàng dịu dàng và quyến rũ và anh muốn nhiều hơn thế.
Nick quay trở lại nơi anh làm việc. Anh không nói gì.
“Tại sao, St. John.” Rock kéo dài giọng. “Tôi có thể nói làm tốt không”.
Nick gầm gừ, ngồi dựa lưng vào chiếc ghế thấp, xem xét những tờ giấy ghi chú trên các bức tượng, không để tâm đến sự thích thú của Rock. Anh không nên thừa nhận điều đó. Hôn Isabel là một sai lầm không bình thường. Cách giải quyết duy nhất là loại bỏ toàn bộ chuyện này ra khỏi tâm trí anh.
Anh cố gắng làm điều này sau khi chuyện đó xảy ra. Nhưng không có kết quả.
Thay vào đó, những lúc anh có thể quên được nàng và cả thời gian họ bên nhau trên gác mái, thì anh lại chìm sâu trong ký ức về nàng - mềm mại và sẵn sàng trong vòng tay anh.
Ôi Chúa ơi, tiếng thở dài của cô gái đó cũng là một vũ khí. Làm thế nào một người đàn ông có thể kháng cự lại cô ấy.
Điều đấy quá đủ để làm anh uống một chút rượu.
Còn có một vấn đề khác nữa là, dường như không có loại nước nào chứa cồn trong ngôi nhà chết tiệt này.
Anh và Rock đã nhận được một bình rượu nhỏ trong bữa ăn nhẹ vào bữa tối hôm đó, khi họ ngồi ăn một mình. Các cô gái đã gửi lời xin lỗi tới họ, Isabel nói rằng cô ấy vẫn trong giai đoạn để tang nên không thể tham gia vui chơi được, do đó Lara cũng không thể tham gia bữa ăn cùng với họ, vì một cô gái trẻ ăn tối với hai người đàn ông chưa vợ sẽ là một tình cảnh không đúng mực.
Không ai để ý đến điều đó, tuy nhiên phép tắc là một vấn đề trong một ngôi nhà toàn phụ nữ mặc trang phục đàn ông.
Vì vậy, Nick và Rock ăn tối một mình - một bữa ăn có thể chấp nhận được với thịt bò nguội và rau ấm - và khi thức ăn đã sạch trơn, một người hầu trẻ lặng lẽ, đưa họ quay trở lại thư viện.
Việc đó rất phù hợp với Nick nếu anh có thể tập trung vào bất kỳ điều gì ngoại trừ bà chủ nhà đang làm anh mất tập trung khủng khiếp.
Anh thu những tờ ghi chú của mình lại - xem xét lại tờ ghi chú về Voluptas một lần nữa. Cô ấy đang đạt khoái cảm trong tình dục, anh đã viết về bức tượng ngọt ngào này ngay lúc đầu vào hôm qua khi anh bắt đầu tưởng tượng chủ nhân của bức tượng trong tình trạng tương tự.
Sau đó, anh chẳng thể làm việc thêm.
Chính do hình ảnh của Isabel cứ lớn dần trong tâm trí anh, vì vậy trước khi nó đạt đến đỉnh cao của sự thích thú, anh đã kết thúc công việc và đi tìm cô ấy. Nick biết anh sẽ bị trừng phạt vì điều đó - và thời gian họ ở bên nhau trên mái nhà đã chứng minh.
Anh không muốn nụ hôn đó kết thúc. Đúng hơn là, anh không muốn làm gì ngoài việc đè nàng xuống căn phòng gác mái ẩm mốc và chỉ cho nàng biết chính xác làm thế nào để chào đón các cơn bão mùa hè. Nếu không có sự chen ngang của cậu bá tước trẻ tuổi, Nick không dám chắc anh sẽ không làm điều đó.
Anh nhích người trong ghế, hai ống quần thít chặt nhắc nhở anh về vị trí của mình - về sai lầm của mình.
Anh chưa bao giờ tức giận đến thế trong cuộc đời: Tức giận bởi anh không thể hiểu được chuyện anh bị cuốn vào, bởi cô gái hấp dẫn đã lôi kéo anh vào chuyện này và bởi cơn mưa chết tiệt đã buộc anh phải ở lại ngôi nhà này.
“Cô ấy gặp vấn đề gì đó.” Anh lại đứng lên, lại tiến đến cửa sổ trước khi đập mạnh lòng bàn tay vào miếng ván ốp tường và quay sang Rock, “Cơn mưa không dứt không làm cậu khó chịu sao?”.
Nụ cười nửa miệng thoáng qua trên mặt Rock. “Thậm chí những người đàn ông như chúng ta cũng không thể rời núi đâu, Nick.”
Nick cáu tiết. “Tôi không muốn làm cơn mưa dừng lại, Rock. Tôi đơn giản chỉ muốn rời khỏi ngôi nhà này.”
“Cậu sao?”
Nick nheo mắt nhìn Rock. “Đúng vậy. Cậu nghi ngờ tôi sao?”
“Không dám.” Rock quay sang nhìn quyển sách của mình, phản ứng khác xa so với mong đợi của Nick.
Anh vẫn luôn gặp khó khăn như thế.
Sau một lúc, Nick mở cửa và lao vào màn đêm. Chỉ có duy nhất cơn bão bên ngoài ngôi nhà, không có gì ngoài sự trống rỗng ảm đạm và yên tĩnh.
Anh đã muốn có nàng vào buổi chiều.
Và giờ đây anh không thể hiểu được nàng, anh càng muốn có nàng hơn.
Anh nghiến răng.
Một ly rượu sẽ làm anh tốt hơn.
Anh lao người vào bên trong, mặc kệ mái tóc ướt, tiến đến các tủ ly ở đó và tìm kiếm. “Trong ngôi nhà này phải có cái gì đó như rượu chứ.”
“Cậu lại hành động như thế, cậu có biết điều đó không?”
Nick nhanh chóng đứng thẳng lại, quay sang Rock. “Tôi e rằng tôi không làm như thế.”
Rock cười gượng gạo và quay lại đọc sách. “Dĩ nhiên cậu không thế.”
Mắt Nick nheo. “Điều đó có nghĩa gì?”
Rock không ngước lên. “Chỉ là, khi tôi quen cậu, cậu đã trở thành một mục tiêu dễ dàng cho một cô gái bí ẩn. Thậm chí dễ dàng hơn đối với một cô gái bí ẩn có nhiều rắc rối. Có phải cậu sẽ phủ nhận nó không?” Nick vẫn im lặng. Rock tiếp tục. “Tôi đã kéo cậu thoát khỏi nhà tù trung tâm của Thổ Nhĩ Kỳ, hầu như không thể đi đứng vì những trận đòn mà cậu đã nhận được bởi một cô gái. Chúng ta đã đánh nhau quá nhiều lần mà tôi có thể đếm, do khát vọng cứu thoát mọi cô gái mà cậu cho là bị ngược đãi. Nhưng bỏ qua một bên thực tế là chúng ta đã đến Yorkshire để cứu vài cô gái mà chúng ta chưa từng gặp mặt, dĩ nhiên... cậu đúng. Chúng ta hoàn toàn không bị ràng buộc trong căn phòng này bởi bất kỳ điều gì ngoài mấy cuốn sách để giải trí, bởi vì cảm giác trách nhiệm không đúng lúc của cậu đối với mỗi cô gái mà cậu đã gặp.”
Nick quắc mắt. “Có phải cậu vừa nói với tôi về tính chất hiển nhiên của thiên nhiên không? Nếu trời mưa nhiều hơn một chút, chúng ta sẽ được yêu cầu dựng một thuyền lớn. Tôi không thể điều khiển thời tiết, Rock.”
Ánh mắt đen Rock cắt ngang qua căn phòng. “Cậu không thể. Nhưng nếu quý cô Isabel là Bá tước Reddich, liệu rằng chúng ta có bị bẫy ở lại nơi này không?”
Nick không thích câu hỏi đó.
Khi Rock im lặng lật trang sách, Nick cúi thấp xuống, tìm kiếm một cái chai. Tại thời điểm này, anh không có nhiều sự lựa chọn. Anh muốn uống bất kỳ cái gì anh có thể tìm thấy.
Thông thường, anh sẽ thích một buổi tối như tối nay - thời tiết ngăn cản anh rời khỏi nhà, ngăn cản anh phải nhìn hoặc được nhìn.
Không phải tối này. Không phải khi Nick ở dưới mái nhà này. Dưới mái nhà của nàng.
Không phải khi nghĩ về cơn bão lạ thường này, lại làm anh nhớ đến những sợi tóc xoăn nâu vàng nhỏ giọt nước mưa, hai bầu ngực phập phồng với những tàn dư của cơn bão buổi chiều.
Anh nở một nụ cười cay nghiệt - thiếu hài hước. Anh ở trong một ngôi nhà lạ, một căn phòng thư viện lạ, với Rock và những tờ ghi chú của anh về một bức tượng La Mã biểu thị cho sự khoái lạc. Anh đang thèm muốn cô gái khó hiểu nhất mà anh từng gặp - tình cờ lại là bà chủ của ngôi nhà khó hiểu nhất mà anh từng đến.
Và anh muốn làm tất cả chuyện đó mà không cần rượu.
Trời đất rõ ràng đang chống lại anh.
Anh muốn rời khỏi căn phòng này.
Đột nhiên Nick lao đầu ra khỏi cánh cửa, di chuyển nhanh thu hút sự chú ý của Rock lần nữa. “Cậu định đi đâu?”
“Tôi sẽ quay trở lại. Tôi không thể tập trung ở đây.”
“Thật thú vị.”
Dừng lại, anh giận dữ nhìn Rock. “Có điều gì đó cậu muốn nói phải không Rock?”
Rock cười. “Không dám. Tôi chỉ thấy thú vị thôi, chúng ta bỏ trốn một số lớn các cô gái ở London chỉ để đến đây - với một số các cô gái thậm chí còn nguy hiểm hơn.”
“Cậu nói quá rồi đấy. Họ vô hại.”
“Thật sao?”
Sự tức giận bùng lên. Một ngày ở lại trong ngôi nhà này làm Nick đang muốn đánh nhau. “Tôi sẽ làm việc.”
Anh tiếp tục đi ngang qua căn phòng và kéo mạnh cửa, quyết định xóa bỏ hình ảnh Isabel ra khỏi tâm trí anh.
Nếu như nàng không ở đây trong hành lang, thì anh đã có cơ hội làm điều đó.
Nhưng nàng đã ở đó và bị đóng băng, chỉ có chiếc váy hơi động cho biết hành động của anh làm nàng giật mình. Nick hoàn toàn thất vọng trước trang phục của nàng - rất nữ tính, nhưng quá bảo thủ đối với cô gái liều lĩnh và thú vị lúc trước. Bộ váy màu đen, đen đến nỗi, khi nàng quay lưng lại với anh, rất mờ nhạt để có thể nhận ra trong bóng tối nếu không phải do anh quá chú ý đến nàng.
Một lúc sau, không khí giữa họ trở nên quá căng thẳng, nàng nhẹ nhàng quay đầu, ánh sáng tỏa ra từ thư viện chiếu vào góc quai hàm, đường nét trên chiếc cổ nàng và Nick đã bị mê hoặc bởi làn da thạch cao đó.
Nàng lùi lại và hương thơm của hoa cam lởn vởn quanh anh. Anh lờ đi cảm giác thích thú trào dâng, nhận thấy sự ngạc nhiên qua đôi mắt mở to và khuôn ngực nhấp nhô lên xuống dữ dội của nàng.
Anh dựa người vào khung cửa và bình tĩnh nói. “Quý cô Isabel. Có phải nàng cần gì không?”
Đó là thư viện của nàng. Và hành lang của nàng. À không, thư viện và hành lang của James thì chính xác hơn, nhưng dù sao, nó cũng không phải là thư viện của Quý ngài Nicholas.
Vì vậy, không có lý do gì mà Isabel lại cảm thấy mình như một đứa trẻ lạc, bị bắt gặp đang lẩn trốn trong hành lang. Nàng muốn đòi lại không gian.
Nàng có thể trốn tránh nếu nàng muốn.
Trừ khi... cái cách anh uể oải dựa lưng vào cửa thư viện, như thể anh không có việc gì tốt hơn trừ việc quan sát nàng... và cười với nàng... làm nàng cảm thấy dường như anh biết nàng đã đứng bên ngoài gần mười lăm phút, đang cố gắng để lấy can đảm bước vào căn phòng.
Nàng quyết định đến thăm họ, hy vọng có thể làm sao nhãng việc chia sẻ thông tin của họ. Gwen và Lara phải mất rất nhiều nỗ lực để thuyết phục nàng đến đây, đến hành lang bên ngoài thư viện.
Từng giây phút đứng nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn, nàng luôn tự nhủ với chính mình, đó là khoảnh khắc khi Rock đang vui vẻ kể lại cho bạn mình nghe về những điều đã khám phá được ở chuồng ngựa. Hoặc khoảnh khắc ngài Nicholas đang chọc cười bạn anh bằng câu chuyện trên mái nhà trước đó.
Nàng sắp gõ cửa.
Nàng thực sự đã có ý định đó.
Đến tận khi Isabel quyết định rằng nên đảm bảo anh sẽ có một bữa ăn thích hợp vào buổi sáng. Và nàng đã quay đi về hướng bếp.
Nick đã chọn thời điểm chính xác để mở cửa.
Và anh không hề chuẩn bị cho điều đó! Anh đang tức giận.
Dù sao. Nàng cũng không được báo trước.
“Quý ngài Nicholas! Tôi chỉ hy vọng tìm thấy ngài!”
Hừm. Không giống bình thường. Đúng hơn, giống một con lợn bị giật mình.
Isabel dập tắt câu nói vang lên trong đầu.
“Ta rất vui khi ta có thể đáp ứng được nguyện vọng của nàng”, Nick kéo dài giọng.
Ánh sáng từ thư viện chiếu rọi vào người Nick, ánh sáng của những ngọn nến từ hành lang tối lờ mờ chỉ đủ để chiếu sáng những đặc điểm nổi bật của anh, nhưng không đủ để nàng nhìn thấy anh mỉm cười.
“Ngài đang trêu chọc tôi.”
“Chỉ một chút”, anh thừa nhận, mở rộng cửa để Isabel bước vào.
Nàng bước vào bên trong, chỉ vừa qua ngưỡng cửa, ngay lập tức Nick đóng cửa lại, như đang bẫy nàng.
Isabel dừng lại, đột nhiên ruột nàng co thắt lại, nàng lướt mắt khắp căn phòng ấm áp này, chú ý đến những tờ giấy vứt lung tung rải đầy chiếc bàn đã lâu không dùng. Regina đã kiểm tra sau khi cô thấy bọn họ thu mình một cách an toàn, dường như họ đã làm việc rất nhanh chóng và cảm thấy thoải mái khi người hầu rời đi.
Ở một góc phòng, Rock đang đóng cửa sổ. Anh ta quay lại khi nghe thấy tiếng cửa mở và mỉm cười thân thiện và khẽ cúi đầu chào Isabel. “Quý cô Isabel”, anh ta nói, “Tôi đang xem cơn mưa mạnh như thế nào”.
“Nó đã bắt đầu nhỏ lại rồi”, Isabel háo hức nói. “Tôi nghĩ ngày mai con đường sẽ thông.”
“Nàng thường cảm thấy như thế nào khi không thể tiếp cận được thị trấn?” Nick nói.
“Điều này không thường xuyên diễn ra. Một phần quyến rũ của Townsend Park là sự cách biệt của nó với thế giới bên ngoài. Còn có nhiều điều tồi tệ hơn cả bị lụt - hoặc bão tuyết.” Trước giọng điệu đầy hàm ý của anh, Isabel nói thêm, “Tài sản cá nhân của chúng tôi không có ở trong thị trấn. Tôi thành thật xin lỗi vì ngài cảm thấy bất tiện”.
Anh trìu mến nhìn nàng trong một lúc lâu và Isabel chống cự lại sự thôi thúc đưa tay kiểm tra lại mái tóc của mình. Nàng quyết định đáp trả lại ánh mắt của anh một cách bình tĩnh như Nick đang cố tỏ ra. Sự im lặng kéo dài giữa họ và nàng nhận thấy mái tóc của anh hơi ướt, một giọt nước mưa lăn xuống mũi. Anh đã ra ngoài sao?
Ý nghĩ đó chỉ mới xuất hiện khi Nick tiến một bước nhỏ về phía nàng. Khi anh nói, âm điệu chậm và êm dịu, tức thì làm nàng bối rối. “Không phải nàng cần điều gì từ chúng tôi sao?”
Tại sao nàng ở đây?
Để anh không thể khám phá ra các bí mật của họ. Và hủy hoại mọi thứ.
Đó không phải là một câu trả lời hợp lý.
Trong giây lát, Isabel đứng đờ người, nắm chặt lấy cái chai trên tay. Cuối cùng, ánh mắt xanh thích thú của anh đã khuyến khích nàng nói.
“Tôi mang nó đến cho ngài”, giọng nàng hơi to một chút, chìa ra một cái chai đầy bụi. Trước ánh mắt ngạc nhiên của cả hai người đàn ông, nàng nhấn mạnh và nói rất nhanh. “Tôi không có ý kiến gì về nó - chúng tôi có một thùng ở dưới nhà - trong hầm - cũng có nhiều thứ khác ở dưới đó - nhưng đây có vẻ là thứ tốt nhất trong lúc này.” Nàng dừng lại, hít sâu. “À, không phải cho tôi - chắc chắn tôi không cần uống - nhưng tôi nghĩ những người - như các ngài - có lẽ các ngài thích nó.” Nàng nhận thấy sự ngạc nhiên của họ, đôi lông mày của họ nhướng lên, lặng đi đối mặt với hàng đống từ ngữ của nàng. Im miệng, Isabel.
Isabel mím môi và đưa cái chai về phía Nick, giống như một lời đề nghị hòa bình.
Nick cầm lấy, đôi mắt xanh mát dịu đăm đăm vào nàng, “Cảm ơn.”
Lời nói chậm rãi và nhẹ nhàng, truyền thẳng vào đáy lòng nàng, làm tan chảy cái gì đó. Hai má nàng ửng hồng mà không rõ nguyên nhân. Nàng tránh xa anh, tiến về phía Rock, cao lớn hơn, đen hơn và dù sao, cũng an toàn hơn. Nàng cố gắng từ từ thở. “Không có gì.”
Tay Nick mân mê dấu niêm phong bằng sáp trên cổ chai và Isabel bị cuốn hút vào cử chỉ đó. Nàng để ý đến những ngón tay của anh, cũng đôi tay ấy đã vuốt ve nàng vào buổi chiều tối. Da chúng bị xạm đi vì ánh mặt trời, được cắt gọt cẩn thận, khỏe mạnh và giỏi giang. Không giống với đôi tay nữ tính của nhiều người đàn ông giàu sang xuất thân từ gia đình quý tộc mà nàng đã gặp trong quá khứ.
Chúng thật sự rất đáng yêu.
Nàng đang nghĩ về đôi tay của một người đàn ông. Khi nàng nhìn anh, nàng nhận thấy ánh nhìn thấu hiểu, như thể anh đọc được suy nghĩ của nàng. Như thể anh biết rằng nàng đang ngưỡng mộ đôi tay của anh.
Sao lại lúng túng đến thế.
Trong phút chốc, Isabel cân nhắc việc trốn khỏi căn phòng và không bao giờ quay lại. Tuy nhiên khi Rock nghiêng đầu, làm nàng nhớ lại lý do của mình là làm gián đoạn hai người.
Nàng phải ở lại và góp vui với họ. Không để Rock nói về bí mật của ngôi nhà Minerva và tránh để Nick tiết lộ bí mật về bà chủ của ngôi nhà.
Nếu nàng không phải là đối tượng của một đề tài thu hút đến vậy, nàng sẽ quay lưng bỏ đi.
Quả thực đàn ông là một rắc rối lớn.
Isabel mỉm cười thân thiện nhằm che đi sự bối rối của mình, “Các ngài cần ly, dĩ nhiên rồi.”
Ngay tức thì Nick gật đầu và đi về phía tủ ly ở cuối thư viện, cúi xuống và cầm lấy ba ly thủy tinh.
Isabel không giấu sự ngạc nhiên. “Ngài đã làm quen nhanh chóng như ở nhà mình à? Tôi thấy ngài biết được vị trí của đồ dùng của chúng tôi ở đâu.”
Nick nhìn nàng ngượng ngùng, nụ cười xuất hiện, một bên má lúm đồng tiền và nàng đã thoáng nhìn thấy nét trẻ con duyên dáng ở Nick.
Nàng cảm thấy thích điều đó.
“Chỉ là tò mò, tôi đảm bảo. Rock vẫn luôn quan sát ta - cậu ấy sẽ làm chứng cho các hành vi của ta hoàn toàn ngay thẳng.”
Isabel nhìn Rock, đang giả vờ nghiêm nghị nói, “Ngài Nicholas là quý ông tốt nhất từng có”.
Isabel mỉm cười quay sang nhìn Nick và nói, “Tôi e rằng tôi cảm thấy khó có thể tin được”.
Lời nói kết thúc trước khi nàng có thể suy nghĩ nhiều hơn và ngay lập tức nàng hiểu được rất có thể Rock đã đoán được bí mật giữa họ. Sự thay đổi thái độ này dường như không đúng cho lắm. Nàng tròn mắt quay sang Rock, không chắc chắn về bước tiếp theo. Khi Rock cười lớn, Isabel thở dài.
“Tôi xin lỗi, chúng tôi không có bất kỳ thứ gì tốt hơn... những thứ đó”, nàng sốt sắng thay đổi chủ đề, vẫy một tay về phía chai rượu trong tay Nick. “Tôi nghĩ chúng ta không có lý do gì để uống rượu cả.”
Nick rót rượu vào mỗi ly, chỉ khoảng hai đốt ngón tay, sau đó mời Rock và Isabel.
“Không, cảm ơn.” Nàng nói, tiến gần về phía đống giấy bừa bộn trên bàn. “Dù vậy, tôi muốn biết nó là gì.”
Nick cầm ly rượu, tựa người vào giá sách, nhìn Isabel. “Đó là rượu mạnh.”
Đầu nàng đột nhiên ngẩng lên. “Thật sao?”
“Đúng vậy. Một loại rượu khá là tuyệt vời. Ta nên nói như thế.”
Isabel nhìn Rock để xác nhận. Khi người đàn ông Thổ Nhĩ Kỳ này gật đầu đồng tình, nàng nói, “Tôi thừa nhận rằng tôi rất ngạc nhiên. Tôi không thể tưởng tượng được cha tôi lại có thể bỏ quên một thùng rượu như vậy ở trong nhà kho. Không phải lúc nào ông ấy cũng uống rượu”. Isabel quay lại bàn. “Tôi rất lấy làm ấn tượng với khối lượng công việc mà các ngài đã hoàn thành chỉ trong một buổi chiều.”
Nick tiến về phía nàng, tay cầm ly rượu. “Tôi rất hào hứng được quay trở lại công việc ngay khi ánh sáng ban ngày xuất hiện.” Anh dừng lại, xem xét nàng một lúc trước khi quay trở lại cuộc nói chuyện về cha nàng. “Nàng nghĩ thế nào về cha mình khi biết ông ấy sở hữu một thùng rượu vang Pháp?”
Isabel quan sát chiếc ly thủy tinh trên tay anh, thứ dung dịch màu hổ phách ở bên dưới những ngón tay khỏe mạnh của anh. Nàng nhớ đến chuyến đi khi cha nàng mang loại rượu này về nhà. Đó là lần cuối cùng nàng nhìn thấy ông. Cái lần mà ông đã nhẹ nhàng nói với nàng về một chuyến đi London, về một lời hứa. Cái lần mà nàng nghĩ ông đã thay đổi... đến khi nàng khám phá ra kế hoạch của ông muốn nàng kết hôn với người ra giá cao nhất.
Nàng đã đến gặp mẹ mình, xin bà giúp đỡ. Yêu cầu bảo vệ nàng. Và mẹ nàng đã liều mạng giữ lấy tình yêu mà bà đã đánh mất, bằng cách từ chối giúp đỡ nàng. Bà đã nói nàng là một kẻ ích kỷ.
Dù thế nào đi nữa, ngài Bá tước đã bỏ đi trong vòng một tuần, khi nhận ra rằng một cô con gái miễn cưỡng và của hồi môn không đáng kể không có mấy giá trị cho một cuộc trao đổi hôn nhân.
Từ đấy ông ấy chưa bao giờ quay lại nữa.
Và mẹ nàng không bao giờ tha thứ cho nàng.
Phải đó. Chắc chắn nàng không thể kể sự thật cho ngài Nicholas biết.
Isabel không nhìn lên, cố duy trì giọng bình thường. “Thưa ngài, tôi đã học được từ lâu rằng không bao giờ đặt câu hỏi về hành động của cha mình. Tôi nghĩ thùng rượu này được chuyển đến giống như bất kỳ thứ khác ở trong ngôi nhà này - một thứ bất chính.”
“Có lẽ không như thế.” Nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói của anh.
“Được rồi, tốt thôi. Hiện tại chúng ta sẽ không biết điều đó phải không nào?”
Isabel không thể tập trung vào những tờ giấy nàng đang xem, tuy nhiên nàng với tay, đặt một tờ giấy sang một bên. Ánh mắt nàng lướt qua các chữ viết nhưng khó có thể hiểu anh viết gì, đến khi nàng nhìn thấy nét chữ khỏe khoắn viết về sự cực khoái và nàng bắt đầu nghĩ.
Anh ấy đang viết cái gì?
Đầu nàng hơi nghiêng để có thể đọc được những dòng chữ trên giấy tốt hơn trước khi Nick làm nàng phân tâm. “Quý cô Isabel?”
Isabel ngước lên với một nụ cười bừng sáng, cố gắng lờ đi sự ngượng ngùng đang lan tỏa khắp má mình, nàng nhìn vào ánh mắt kiêu ngạo và thích thú của Nick. Người đàn ông điên rồ này biết chính xác cái mà nàng đã đọc.
Anh thật tinh ranh.
Được thôi. Nàng sẽ không để anh làm bất kỳ điều gì ảnh hưởng đến nàng.
“Làm ơn. Hãy vì tôi đừng đứng nữa được không. Chúng ta hãy ngồi xuống?” Nàng chỉ tay về phía dãy ghế nơi Rock đang đặt sách và nói, “Có phải ngài tìm được điều gì thú vị để đọc vào buổi tối kinh khủng này không?”.
Đến lượt Rock nhìn nàng bối rối. Anh nhanh chóng đi đến chỗ quyển sách và cầm nó lên trước khi nàng có cơ hội xem nó. “Đúng vậy.”
Isabel khẽ nhếch mép cười. “Ồ? Quyển gì thế?”
Tiếng cười khúc khích của Nick thu hút sự chú ý của Isabel trong giây lát, nhưng khi nàng nhìn anh, anh đã cầm chiếc ly thủy tinh che miệng, nhún vai nói, “Ta không biết cậu ấy đang đọc quyển gì”.
Isabel quay sang Rock và Rock nhìn Nick với ánh mắt đe dọa.
Bây giờ, điều đó là một phương thức chuyển sang chủ đề khác không kém phần quan trọng như đề tài về cha của nàng. Có phải anh chàng Thổ Nhĩ Kỳ này đang đỏ mặt? “Rock?”
“Lâu đài của Otranto.”
Isabel khẽ cười khi nghe thấy tên sách - nàng không thể ngăn nụ cười đó. Cuốn tiểu thuyết gothic là một trong những sở thích của nhiều cô gái, câu chuyện xoay quanh một lãnh chúa bất hạnh, một cuộc hôn nhân bị ép buộc và cuộc nổi dậy của một hoàng tử. Rõ ràng đó không phải loại sách mà mọi người có thể nghĩ sẽ tìm thấy trên tay của một gã khổng lồ.
Nhìn nàng cười, Nick lạnh nhạt nói, “Rock, nếu là tôi, tôi sẽ không đọc nó đâu. Quý cô Isabel chắc chắn sẽ đánh giá bất kỳ ai đọc loại truyện vô vị này.”
“Không!” Isabel kêu lên, “Tôi hoàn toàn không có ý đánh giá gì đâu, Rock!”.
“Vậy thì tốt”, Rock lên tiếng khi nàng vội vã khẳng định lại với anh, “Nick. Dĩ nhiên đó là một câu chuyện hấp dẫn”.
Nick cố nhịn cười và Isabel lườm anh rồi vội vàng xin lỗi lại sự hiểu lầm. “Đó là! Khi người khác đọc nó...” Rock tròn mắt ngạc nhiên và nàng vội vã sửa. “Những người khác ý tôi là Lara và bạn của chúng tôi. Ở thị trấn, dĩ nhiên - họ thích truyện này.”
“Và cả nàng chứ?” Câu hỏi của Rock làm nàng lúng túng khó xử.
“Ôi. Tôi không đọc nó. Vâng, không phải tất cả.”
“Nàng không đọc hết à?”
Isabel lắc đầu. “Tôi không bao giờ đọc nó. Tôi không quan tâm đến kết thúc.”
Nick nghiêng người tới trước. “Phần kết?”
Isabel gật đầu. “Tôi luôn bắt đầu đọc đoạn kết của cuốn sách.”
Rock nhướng lông mày hỏi. “Để làm gì?”
Nàng nhún vai. “Tôi muốn được chuẩn bị tinh thần.”
Nick mỉm cười và Isabel đáp lại ánh mắt của anh. Có phải anh đang chế giễu nàng? “Ngài cảm thấy có điều gì thú vị sao, thưa ngài Nicholas?”
Nick không hề bối rối trước lời nói có ý xúc phạm của nàng. “Quả thực là thế, thưa quý cô Isabel.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nó giải thích nhiều điều.”
Điều đó có nghĩa gì?
Isabel ngăn bản thân mình không ép anh nói về vấn đề đó, thay vào đó nàng chuyển hướng sang vị khách khác - dễ thương hơn. Nàng lại gần giá sách và bận bịu tìm sách, lờ đi Quý ngài Nicholas.
“Chúng tôi có truyện Người mẹ bí ẩn đâu đó ở đây. Để tôi tìm nó cho anh!”
“Quý cô Isabel”, Rock nói với âm hưởng thích thú, “Ta rất cám ơn vì điều đó, nhưng ta không cần một quyển sách khác vào tối này. Quyển sách này khá thú vị”.
Nàng quay lại. “Ồ.” Nàng vuốt thẳng váy. “Tốt thôi, nếu anh muốn mượn nó vào ngày mai, tôi sẽ lấy nó cho anh.”
Rock lịch sự gật đầu, “Cảm ơn. Nhưng, bây giờ, tôi nghĩ tôi thích biết thêm về lãnh chúa xấu số Otranto và con trai không may mắn của ông ta”.
Isabel chớp mắt khi thấy Rock đi về phía cánh cửa. Anh ta đang rời đi để lại mình nàng và Nick. Đây rõ ràng là sự trừng phạt. Nàng sẽ không chế giễu tên tiểu thuyết gothic nữa. Không bao giờ. Nếu Rock ở lại.
Dường như các vị thần không mấy thích thể loại lãng mạn gothic.
Nàng vẫn cố gắng đến phút cuối cùng để giữ Rock lại trong phòng. “Ồ! Sao anh không đọc nó ở đây? Ánh sáng tốt. Và chúng ta có thể thảo luận về... các khía cạnh của câu chuyện!”
“Ít nhất, là đoạn kết của câu chuyện, Rock à”, Nick lạnh nhạt nói. Isabel muốn dùng một quyển sách đập vào đầu anh một cái. Một quyển lớn hơn. Quyển Kinh thánh Gutenberg.
Rock mỉm cười nhìn nàng. “Rất tốt, thưa quý cô. Nhưng có lẽ để ngày mai?”
Nàng không thể ép anh ta mà không biểu hiện thái độ khó chịu đối với ngài Nicholas và do đó sẽ gây chú ý đến sự căng thẳng giữa họ. Nàng miễn cưỡng nói: “Vậy ngày mai”, đó là tất cả những điều nàng có thể làm khi nhìn Rock rời khỏi căn phòng.
Tiếng đóng cửa vang lên, không khí trong phòng dường như trở nên ngột ngạt và đột nhiên Isabel ý thức được mình đang ở một mình với Nick. Với hơi thở yếu ớt, nàng quay sang nhìn anh, không chắc chắn về điều có thể xảy ra ngay bây giờ.
Nick nâng ly rượu mà Isabel từ chối ban nãy bước về phía nàng, làm nàng hình dung đến hình ảnh một con mèo lớn trong cuộc đi săn. Nàng nhìn vào mắt anh, lấy làm ngạc nhiên khi màu xanh trong mắt Nick đậm hơn. “Tôi nghĩ tôi nên rời khỏi đây - tôi đã làm gián đoạn công việc của ngài đủ lâu rồi.”
Nick dừng lại, cân nhắc lời nàng nói. “Đúng vậy. Nhưng ta không nghĩ đến việc đuổi nàng ra khỏi thư viện của nàng. Tại sao không ngồi xuống? Chúng ta sẽ nói chuyện.”
Isabel không nhận thấy mình đã bị đẩy lùi về phía một trong những chiếc ghế ở góc tường đến khi mặt sau váy nàng chạm vào nó. “Nói chuyện ư?”
Một bên mép của Nick hơi nhếch lên. “Ta có thể nói chuyện, Isabel à. Ít nhất ta sẽ làm vậy.”
Thật không dễ tập trung vào điều anh nói khi anh ở quá gần.
Nàng ngồi xuống, cầm ly rượu Nick đưa.
“Tuyệt vời”, tiếp đến, anh bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng, “Nào. Hãy nói cho ta nghe các bí mật của nàng.”