“Rời giường nào!” Doãn Húc lấy tay nhẹ nhàng lay Tiểu Kiệt đang ngủ ở trên giường.
“Ưm. . .” Tiểu Kiệt hơi mở mắt, nhìn Doãn Húc một lúc, sau lại nhắm mắt lại. . .Vừa mút ngón tay vừa ngủ!
Doãn Húc không khỏi cười khổ. Ai, khẳng định là vật nhỏ này ngày hôm qua quá hưng phấn, chạy tới chạy lui, mới có thể như vậy.
“Nếu Tiểu Kiệt buồn ngủ, vậy ngày hôm nay vườn bách thú cũng đừng đi nữa!”
Cố ý đem ba chữ “Vườn bách thú” nói rất lớn tiếng, làm cho thiên hạ còn
đang trong giấc mộng nghe được.
Vừa nghe đến ba chữ “Vườn bách thú”, Tiểu Kiệt lập tức dường như phản xạ có điều kiện mở mắt.
“Vườn bách thú. . . Vườn bách thú. . . Tiểu Kiệt muốn đi vườn bách thú!” Vật nhỏ này cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tỉnh rồi.
Doãn Húc ngồi trên giường Tiểu Kiệt, cười nói: “Vậy Tiểu Kiệt phải nhanh rời giường!”
Tiểu Kiệt nhu nhu con mắt, sau đó trèo lên trên đùi Doãn Húc, thơm Doãn Húc một cái “Ba”: “Húc ca ca chào buổi sáng!”
Bởi vì Doãn Húc gần được “diễm phúc” nhận “công kích ” liên tiếp, hắn tưởng không miễn dịch không được. Thế nhưng bệnh trạng tim đập nhanh hơn vẫn
chưa từng thay đổi.
“Chào buổi sáng!” Ai, hắn thật không biết là
hắn là chiếm tiện nghi của Tiểu Kiệt hay là chính Tiểu Kiệt chiếm tiện
nghi chính mình đây.
“Tiểu Kiệt đi đánh răng trước đi, sau đó rửa mặt, thay quần áo, rồi chúng ta ăn xong điểm tâm sẽ đi vườn bách thú,
có được hay không?” Doãn Húc lấy tay chải lại mái tóc loạn xạ của Tiểu
Kiệt, nói. Nhìn xem! Hắn hiện tại tuyệt đối có thể đi làm nghề bảo mẫu
được!
“Dạ!” Tiểu Kiệt cố sức mà gật đầu.
Thế là, Doãn Húc
đem Tiểu Kiệt đang ngồi trên đùi mình ôm xuống, xuống nhà chuẩn bị điểm
tâm. Ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, Doãn Húc không phải đi làm bữa
sáng, mà chỉ là đi gọi bên ngoài mà thôi.
“Húc ca ca, em mặc xong đồ rồi.” Một lát sau, Tiểu Kiệt từ trong phòng đi ra.
Chỉ thấy Tiểu Kiệt thực sự mặc cái T-shirt heo con béo màu hồng, bên dưới
chính là một cái quần soóc màu phấn hồng. Vốn Tiểu Kiệt đã rất dễ
thương, nay mặc vào một bộ “quần áo heo con”, càng “khiến người phạm
tội” ! Khuôn mặt cậu nhỏ nhắn phấn đô đô, làm cho người khác nhịn không
được muốn cắn một ngụm.
Ai, đem cậu dẫn đi ra ngoài, khẳng định
sẽ bị người ta bắt cóc ! Doãn Húc thấy Tiểu Kiệt động lòng người như
vậy, bắt đầu lo lắng đứng lên.
Vườn bách thú.
“Húc ca ca, anh xem! Anh xem! Là hươu cao cổ!”
“Oa! Gấu trúc thật dễ thương!”
“Húc ca ca, cái trông là lạ kia là cái gì?”
Từ lúc bước vào vườn bách thú, cũng chỉ thấy bóng dáng Tiểu Kiệt nho nhỏ chạy tới chạy lui, không có dừng lại một lần.
Mà Doãn Húc chỉ có thể đau khổ theo sát sau cậu. Ai, ai kêu chính hắn đề nghị muốn tới vườn bách thú làm chi!
Nhìn Tiểu Kiệt chạy tới chạy lui mà thở hồng hộc, nhưng cậu vẫn không có ý
định dừng lại nghỉ ngơi, Doãn Húc chỉ có thể mạnh mẽ mà ôm lấy cậu.
“Đừng chạy nữa!” Ai, vật nhỏ này cũng quá kích động đi, vườn bách thú có gì chơi vui như vậy sao?
Tiểu Kiệt bị ôm lấy mà bất mãn vì bị hạn chế hành động, mân mê cái miệng nhỏ nhắn oán giận nói: “Em còn muốn đi vào trong đó xem mà!”
“Được, anh mang em đi.” Nói xong liền cùng Tiểu Kiệt đi.
“Tiểu Kiệt muốn tự đi!” Giọng nói kiên định.
“Không được! Trời nóng như thế, em chạy tới chạy lui như vậy sẽ bị cảm nắng.”
Hắn dám khẳng định nếu như hắn hiện tại buông lỏng tay, vật nhỏ này nhất định sẽ lại bắt đầu chạy nước rút năm mươi mét.
“Hừ! Húc ca ca thật xấu. . .” Tiểu Kiệt nhỏ giọng lầu bầu.
“Đúng a, ta rất xấu! Vậy. . . Chúng ta về nhà đi.” Ha hả, cậu cho hắn không biết cách đối phó sao ?
“Không nên, không nên! Húc ca ca là tuyệt nhất! Được không, không nên về nhà.” Tiểu Kiệt lập tức xuất ra đòn “sát thủ!” —— bắt đầu làm nũng.
“Vậy em phải ngoan ngoãn không được chạy loạn!” Ai, dù sao hắn không thể địch nổi khi cậu làm nũng.
“Dạ ! Dạ !!” Tiểu Kiệt gật đầu như giã tỏi.
Doãn Húc đem cậu thả xuống, căn dặn nói: “Không được lại chạy nhanh như vậy!”
Nhưng ai biết, Tiểu Kiệt vừa đặt chân xuống đất lập tức chạy vội đi ra ngoài, nhoáng cái đã không biết chạy đi đâu.
Cái tiểu quỷ này quá càn quấy rồi! Hắn vừa căn dặn cậu còn chưa tới một
giây! Lúc này Doãn Húc không khỏi kính phục giáo viên nhà trẻ, dĩ nhiên
có thể đối phó tiểu quỷ làm kẻ khác đau đầu.
Trải qua một người
buổi sáng “kịch liệt vận động”, Tiểu Kiệt cuối cùng cũng thể lực chống
đỡ hết nổi, bắt đầu theo sát tại phía sau Doãn Húc.
“Tiểu Kiệt, nơi đó có bán thú bông, có muốn nhìn hay không?” Doãn Húc quay đầu lại, hỏi.
“Muốn! Muốn!” Tiểu Kiệt mới ngoan được một hồi, lại bắt đầu đấu đá lung tung.
Đi vào cửa hàng, Tiểu Kiệt lập tức bị đám thú bông dễ thương hấp dẫn.
“Thật dễ thương a! Húc ca ca, Tiểu Kiệt có thể có một con không?” Dùng nhãn thần chờ đợi nhìn Doãn Húc, Tiểu Kiệt khẩn cầu nói.
“Được a! Tiểu Kiệt thích con nào?”
“Ừm. . .” Tiểu Kiệt suy nghĩ một chút, “Tiểu Kiệt yếu muốn con hà mã này! Ha hả, rất giống Húc ca ca!”
Lúc này trên trán Doãn Húc xuất hiện vài đường hắc tuyến. Không thể nào,
Doãn Húc hắn tự nhận lớn lên không làm thất vọng nhân dân toàn quốc, hẳn là còn chưa tới mức cùng hà mã đạt tới trình độ kết thân đi.
“Anh. . . Thực sự trông rất giống cái này?” Doãn Húc cầm lấy con hà mã màu lam, bắt đầu tỉ mỉ ngắm nghía tướng mạo nó.
“Đúng vậy! Hơn nữa, Húc ca ca rất thích màu lam, hà mã cũng là mà lam nha!”
Tiểu Kiệt ngây thơ tựa hồ không cảm giác ra Doãn Húc đã bị đả kích
nghiêm trọng.
Thích màu lam, là giống hà mã? Cũng chỉ có cậu nghĩ ra!
Đúng lúc này, Doãn Húc thấy hai bên trái phải có heo con màu phấn hồng, tâm khẽ động.
“Cái này rất giống Tiểu Kiệt nha!” Hắn trước nói rõ, hắn tuyệt đối không phải là trả thù, mà thật là bộc phát.
“Đâu? Đâu? Là con mèo nhỏ đó sao?” Tiểu Kiệt tựa hồ vẫn còn đang vui vẻ.
“Là con này!” Doãn Húc cầm lấy heo con nhìn giống như viên cầu đặt ở trong tay Tiểu Kiệt.
Nhìn heo con trong tay, Tiểu Kiệt phồng hai má: “Tiểu Kiệt không giống heo con!”
“Thế nhưng anh nghĩ Tiểu Kiệt cùng heo con này rất giống a! Em cùng nó khuôn mặt đều tròn tròn viên viên, rất dễ thương a!”
Nghe được Doãn Húc nói mình dễ thương, Tiểu Kiệt lập tức vui vẻ lên: “Thật
vậy sao? Tiểu Kiệt rất dễ thương? Vậy. . . Heo con này Tiểu Kiệt cũng
muốn!”
Thế là, Tiểu Kiệt ôm “hà mã Doãn Húc” cùng “heo con Tiểu Kiệt” tâm hài lòng trở về nhà.