Sau hôm khai giảng,
Doãn Húc tận lực trốn tránh gặp mặt Tiểu Kiệt. Hắn buổi sáng rời khỏi
nhà từ rất sớm tới trường, về nhà thì lập tức về phòng. Có thể nói, hắn
cùng Tiểu Kiệt hầu như không có cơ hội gặp mặt. Mà cứ tới buổi tối hắn
sẽ ôm lấy heo con để cân bằng lại tình cảm của chính mình… (Shjn: anh tự kỉ nặng rồi =_=”)
Tiểu Kiệt dần dần cảm thấy sự lạnh lùng của
Doãn Húc, cậu ngây thơ cho rằng đó là do Doãn Húc đang ghét cậu, thế là, cậu cũng không dám chủ động tới gần Doãn Húc. Có một bóng dáng nho nhỏ, bình thường trốn vào trong một góc, nhìn lén nhất cử nhất động của Doãn Húc…
“Bọn họ có phải cãi nhau không? Sao đột nhiên lại trở nên
bất hòa?” Mơ hồ cảm giác được Húc cùng Tiểu Kiệt trong lúc đó có vẻ
không thích hợp, Lam Vận lo lắng hỏi Doãn Tường. Vốn dĩ có thể nói hai
người “như keo như sơn” vậy mà đột nhiên lại trở nên lạnh nhạt với nhau
như thế?
“Húc muốn ôn thi đại học, không rảnh chơi cùng Tiểu Kiệt mà thôi.” Doãn Tường dễ dàng hóa giải lo lắng của Lam Vận.
“Cũng đúng.” Lam Vận cười cười, xoay người đi vào bếp làm cơm tối.
Cãi nhau rồi sao… Doãn Tường nhìn về phía phòng ngủ của Doãn Húc.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
“Vào đi!” Vội vàng giấu đi heo con, Doãn Húc nói.
Doãn Tường đi vào phòng, ngồi xuống giường: “Học tập có vẻ vất vả quá đi!”
“Vẫn tốt…” Doãn Húc không yên lòng trả lời lấy lệ.
“Con… cùng Tiểu Kiệt cãi nhau sao? Gần đây thấy hai đứa có vẻ bất hòa…” Do dự một chút, Doãn Tường quyết định hỏi.
Doãn Húc sợ run một chút, sau đó giả vờ bình tĩnh trả lời: “Tiểu Kiệt mới
mười tuổi, con sao có thể cùng nó cãi nhau a? Con chỉ là bận học, không
có thời gian chơi cùng mà thôi.”
“Vậy thì tốt…” Lộ ra biểu tình bí hiểm, Doãn Tường rời đi phòng của con trai.
“Tiểu Kiệt, đã ngủ chưa?” Đi vào phòng Tiểu Kiệt, Doãn Tường thấy cậu đang ngồi ở trên giường, trong tay ôm một con hà mã bông.
“Còn chưa ngủ…” Giọng nói mềm nhẹ lộ ra một chút sự cô đơn.
Doãn Tường lên giường Tiểu Kiệt, dịu dàng sờ sờ đầu của cậu: “Tiểu Kiệt không vui sao?”
“… Húc ca ca đã lâu không chơi với Tiểu Kiệt…” Tiểu Kiệt càng nghĩ càng đau lòng, ôm chặt con hà mã vào lòng.
“Anh chỉ là bận học, không có thời gian a!” Doãn Tường thoải mái nói.
“Húc ca ca… Có phải ghét Tiểu Kiệt không?” Trong mắt đong đầy nước mắt, Tiểu Kiệt ngẩng đầu hỏi Doãn Tường.
“Đương nhiên là không phải!” Doãn Tường đem vật nhỏ ôm vào trong lòng, “Tiểu
Kiệt dễ thương như thế, ai gặp cũng đều sẽ thích Tiểu Kiệt!”
“Có thật không ạ?” Tiểu Kiệt có điểm không tin.
“Thực sự! Ba ba cũng rất thích Tiểu Kiệt a!” Doãn Tường nói, sờ sờ đầu của cậu.
“Dạ…” Biểu tình vẫn cô đơn như trước, Tiểu Kiệt cúi đầu bắt đầu tưởng niệm Húc ca ca của cậu…
Húc ca ca đã lâu chưa ôm Tiểu Kiệt một cái rồi… Không có… hôn nhẹ Tiểu Kiệt nữa…
Nhìn biểu tình cô đơn của Tiểu Kiệt, Doãn Tường không tiếng động rời phòng cậu.
Buổi sáng ngày thứ hai.
“Húc!” Doãn Tường gọi Doãn Húc đang muốn đến trường lại.
“Vâng?” Doãn Húc quay đầu lại.
“Nếu có thời gian… cùng chơi với Tiểu Kiệt đi…” Doãn Tường căn dặn nói.
“Được…” Trả lời cho có, Doãn Húc ra cửa.
Nhìn bóng lưng rời đi của Doãn Húc, Doãn Tường có chút đăm chiêu…
Bọn họ… Nhất định có vấn đề…
Anh tự nói với bản thân, anh nhất định phải quên đi em…
Thế nhưng, anh thất bại rồi…
Ngày đó, Doãn Tường cùng Lam Vận phải tăng ca, cả đêm không về nhà…
“… Hu hu hu…” Doãn Húc đang muốn quay về phòng thì loáng thoáng gian nghe được từ trong phòng Tiểu Kiệt truyền đến tiếng khóc.
Cậu… Không có việc gì đi… Mạnh mẽ khắc chế cảm xúc muốn xông vào phòng cậu, Doãn Húc ghé mắt nhìn qua khe cửa đang khép hờ.
“…Hức…” Tiếng khóc truyền đến khiến người nghe sinh ra cảm giác thương tiếc,
Doãn Húc nhịn không được đi tới cửa nhìn lén vật nhỏ đang khóc trong
phòng.
Hắn thấy Tiểu Kiệt đang ôm trong tay… Là “hắn” …
“Húc ca ca… Anh ghét Tiểu Kiệt sao?” Tiểu Kiệt nhìn “Doãn Húc” đang ôm trong tay khóc hỏi.
Không! Không phải! Doãn Húc yêu thương nhìn dáng vẻ Tiểu Kiệt đang khóc.
“Tiểu Kiệt… Sẽ rất ngoan… Oa… Đừng không để ý tới Tiểu Kiệt…” Ôm con hà mã trong tay, Tiểu Kiệt càng khóc càng thương tâm.
Cậu… Mỗi buổi tối… đều như vậy sao? Doãn Húc lòng như thắt lại.
“Húc ca ca… Ngủ ngon…” Hôn lên con hà mã đã bị nước mắt cậu thấm ướt, Tiểu Kiệt nằm xuống ôm lấy “Doãn Húc” cùng nhau ngủ.
Trên mặt đều là nước mắt, thân thể nho nhỏ cuộn lại thành một đoàn ở trong chăn nức nở…
“Không phải!” Doãn Húc nhịn không được mà đau lòng, chạy ào vào trong phòng.
“… Húc ca ca…” Không thể tin được mà nhìn bóng dáng hàng ngày mơ tới đang ở trước mặt, Tiểu Kiệt thoáng cái ngây dại.
“Anh không có ghét em… Không có…” Ôm chặt lấy thân thể nho nhỏ kia, Doãn Húc giống như sám hối nói.
“Vậy… Vì sao Húc ca ca… Không chịu chơi cùng Tiểu Kiệt nữa?”
“Anh…” Muốn nói lại thôi, Doãn Húc chỉ có thể dùng hành động biểu đạt tình cảm của chình mình. Hắn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mê người mà hắn đã thề
sẽ không bao giờ chạm vào nữa…
“Ưm… A…” Cái hôn này, so với trước đây càng kịch liệt! Doãn Húc cố sức cắn xé môi Tiểu Kiệt, dây dưa với
cái lưỡi thơm tho mà chính mình ngày đem mong nhớ…
“Anh yêu em…” Buông ra đôi môi đỏ mọng đã bị chà đạp đến chảy máu, Doãn Húc chân thành tha thiết bày tỏ.
Mà Tiểu Kiệt vẫn còn đang khiếp sợ chưa có hoàn hồn.
“Đau không? Anh có hơi dùng sức…” Vươn đầu lưỡi liếm cái miệng nhỏ nhắn bị
hắn làm cho thương, Doãn Húc mê luyến mà hỏi. Quả nhiên… Đôi môi cậu…
Rất ngọt, rất mềm…
“Không đau… Bởi vì… Húc ca ca cuối cùng chịu hôn Tiểu Kiệt…” Tiểu Kiệt cuối cùng hoàn hồn, khóc lóc ôm lấy Doãn Húc.
“Đừng khóc, bảo bối của anh… Anh không bao giờ … không để ý tới em nữa…” Doãn Húc dịu dàng xoa vật nhỏ động lòng người trong lòng.
“Thật không? Húc ca ca sẽ vĩnh viễn thích Tiểu Kiệt sao?”
“Anh vĩnh viễn thích Tiểu Kiệt!” Hôn lên gương mặt cậu, Doãn Húc lần thứ hai thổ lộ.
“Yêu… Chính là so với thích còn muốn thích hơn?” Cậu nghe ma ma nói, yêu chính là rất thích rất thích!
Tiểu Kiệt ngây thơ suy đoán, nở nụ cười nhìn Doãn Húc: “Đúng vậy! Húc ca ca
nhất định thích nhất Tiểu Kiệt a!” Cũng chỉ có hắn mới có thể khống chế
cảm xúc của cậu.
“Vậy sau này Húc ca ca sẽ vẫn tiếp tục chơi với Tiểu Kiệt đúng không?” Còn giống như không đủ, Tiểu Kiệt lại hỏi lại.
“Ừm!” Mỉm cười khẳng định nhìn Tiểu Kiệt, Doãn Húc ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hôn một cái.
“Vậy sau này Húc ca ca vẫn sẽ thương Tiểu Kiệt đúng không?” Phảng phất sợ
rằng nếu qua ngày hôm nay, Húc ca ca sẽ không để ý tới cậu nữa, Tiểu
Kiệt đưa ra yêu cầu.
“Đúng thế!” Doãn Húc dùng ngón trỏ điểm điểm cái mũi xinh xắn của cậu.
“Vậy sau này…” Còn chưa nói xong, cậu đã bị Doãn Húc hôn lên ngăn cản lời nói phát ra.
Vật nhỏ của hắn thật đúng là tham a… Một bên hôn vật nhỏ dưới thân, Doãn Húc một bên dỗ nói “Được rồi, mau ngủ…”
Tiếng nói thấp trầm từ tính khiến Tiểu Kiệt đã khóc mệt lập tức đi gặp Chu Công (đi ngủ).
“Anh… Không bao giờ … buông tay nữa…” Vừa phát thệ vừa hôn, Doãn Húc đối thiên hạ đang ngủ say hứa hẹn.
Spoi: “Húc ca ca… Thật xấu!” Mặt tuy đỏ…, nhưng cậu vẫn để Duẫn Húc cởi ra áo ngủ của chính mình.