100 Cách Cưng Vợ

Chương 324: Chương 324: Âm thầm bảo vệ




Kể từ khi rời khỏi phòng bệnh ngày hôm đó, Lục Hi giống như là đột ngột biến mất vậy, liên tiếp mấy ngày đều không thấy xuất hiện, Thẩm Dĩnh thậm chí còn tưởng là những gì đã xảy ra trước đó chỉ là ảo giác nữa kìa.

Hôm nay, cô lái xe đến công ty vào sáng sớm, trong tay vẫn còn một số chuyện tương đối khó nhằn mà cô phải đích thân xử lý, sau khi xử lý chuyện này xong, cô định sẽ nghỉ ngơi một thời gian để ở bên cạnh con, nếu không thì cô không thể yên tâm công việc được.

Thẩm Dĩnh đang phân phó công việc cho Lily và những người phụ trách khác ở trong văn phòng, trong lúc đang tập trung tinh thần thì đột nhiên bên ngoài cửa truyền đến những tiếng bước chân gấp gáp, trong đó còn có tiếng ngăn cản của cô tiếp tân---

“Thật xin lỗi, bây giờ Suran đang họp, nếu anh không có hẹn trước thì tạm thời không thể vào được, để lát nữa khi cuộc họp kết thúc thì tôi sẽ thông báo cho anh, làm phiền anh đợi ở phòng khách một lát…”

“Bây giờ tôi phải gặp cô ta, ngay lập tức!” Thanh âm thô lỗ đầy lửa giận của người đàn ông vang lên, cho dù có cách bởi cánh cửa cũng không hề giảm đi uy lực.

“Xin lỗi anh, anh thật sự không thể vào được, chúng tôi có quy định…”

“Quy định của các người đều là cái rắm chó, một chút tác dụng cũng không có, tôi không tin!”

Sau khi kết thúc bài phát biểu của mình, Thẩm Dĩnh nhìn thấy cánh cửa văn phòng bị một sức lực vô cùng lớn đẩy ra, cánh cửa đâm sầm vào tường, khiến cho lớp sơn trên tường cũng phải rơi xuống, để lại một dấu vết không hề nhẹ.

Tất cả mọi người đều nhìn qua bên đó, Davy với khuôn mặt đỏ bừng mang đầy nộ khí đứng trước cửa văn phòng, dưới sự sững sờ của mọi người xung quanh, anh ta dùng một cách không thể nào thô lỗ hơn, cánh tay to lớn vươn qua bàn làm việc túm lấy cổ áo của Thẩm Dĩnh.

Anh ta không nói không rằng mà lôi cô đi ra ngoài, đến cổng công ty, anh ta tiến sát rồi trừng đôi mắt hung hãn nhìn Thẩm Dĩnh: “Bitch! Cô nói là sẽ thưa kiện giúp tôi, nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, tôi nghe nói là vụ này đã thay đổi người phụ trách rồi nhưng cô không hề nói với tôi tiếng nào. Sao đây, là do tiền phí thuê luật sư của ông đây không cao bằng người khác cho nên cô mới len lén ra quyết định hạ lưu này có đúng không!”

Đàn ông ngoại quốc thường có thân người cường tráng, nhìn bộ dạng anh ta nhướng mày lên, mắt trợn to, lỗ mũi nở to ra, nước miếng phun ra như mưa, Thẩm Dĩnh không thể phủ nhận rằng, vào giờ phút này đây cô vô cùng thất vọng về người đàn ông này.

Giống như là khi bạn chấp nhận làm một chuyện mà bất kỳ ai cũng không dám làm, hơn nữa là còn thật tâm thật ý đổ công sức ra làm, nhưng người đó lại quay lại mắng bạn.

Cô đã chịu đựng nhiều như vậy, trả giá nhiều như vậy, không phải chỉ là vì tiền phí luật sư của Davy. Trong các công ty luật ở thành phố này, đối với một vụ án phức tạp, tỉ lệ thắng thấp và quá trình khó nhằn như vụ của Davy thì chỉ có cô mới đưa ra một mức giá thấp như vậy thôi.

“Chắc anh đã quên là tôi đã yêu cầu sau khi anh thắng kiện mới phải trả cho tôi các khoản phí thuê luật sư còn lại, còn lần trước số tiền tôi thu của anh chỉ là khoản phí cơ bản mà thôi.” Thanh âm của Thẩm Dĩnh vẫn còn rất bình tĩnh, càng là trong lúc như thế này thì cô càng không được hoảng loạn: “Cũng chính là nói, cái mà bây giờ anh cho là phí thuê luật sư đã chi trả cho tôi kia cũng chẳng có bao nhiêu cả.”

“Nhưng nếu vụ kiện thắng thì cô sẽ có một khoản phí thuê luật sư rất khách quan!” Sắc mặt Davy ửng đỏ, cũng không biết là vì phẫn nộ hay là chột dạ nữa.

Thẩm Dĩnh mỉm cười, tuy rằng cổ của cô bị siết có chút đau: “Anh đi hỏi các văn phòng luật sư khác đi, xem có ai đồng ý nhận án của anh không, đừng nói là 30%, mà 10% thắng cũng không có nữa.”

Davy bị cô nói đến nghẹn họng, bởi vì mỗi một chữ mà Thẩm Dĩnh thốt ra đều là sự thật.

Lúc đầu cũng là vì anh ta không còn đường nào để đi nữa cho nên mới đến tìm bọn họ, hơn nữa là khoản phí mà bọn họ đưa ra cũng rất hợp lý, giống như là đang giúp anh ta thưa kiện một cách miễn phí luôn vậy, anh ta luôn rất cảm kích Thẩm Dĩnh, thái độ cũng vô cùng phối hợp, nhưng hôm nay khi nghe có người nói vụ án đã được thay người phụ trách, anh ta lập tức sụp đổ.

“Đây là lý do của cô đúng không? Là do tiền của tôi ít? Cô có biết là tôi đã trông đợi vào cô nhiều thế nào không, cô có thấy có lỗi với sự kỳ vọng của tôi không!” Davy càng nói càng kích động: “Cô chính là một tên lừa gạt, cô lừa tôi!”

“Tôi lừa anh thì có ích lợi gì chứ?” Thẩm Dĩnh cảm thấy, con người khi tức giận lên thật đúng là không còn lý trí gì nữa, đạo lý gì chứ, cái gì cũng không thể nghe lọt tai được, chỉ nghĩ coi mình mất đi thứ gì, chỉ có thể nghĩ tới lợi ích của mình mà thôi.

Những người trong văn phòng đã phản ứng lại và gọi nhân viên bảo vệ ra cửa. Hai người đàn ông mặc đồng phục màu đen cầm lấy dùi cui điện đi về phía này.

Sắc mặt Davy lập tức trở nên khó coi, anh ta còn tưởng là mình sẽ bị đè xuống đất để khống chế, nhưng không ngờ Thẩm Dĩnh lại lên tiếng dừng bước của đối phương: “Calm down, I’m fine.”

Davy có chút bất ngờ, bây giờ đã ở trong tình cảnh này rồi mà cô ấy lại…

Thẩm Dĩnh lại đưa tầm mắt của mình nhìn về Davy: “Tôi biết tâm trạng hiện tại của anh, cũng hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy, nhưng tôi hy vọng anh có thể hiểu một điều, những công sức và tâm huyết mà tôi đã bỏ ra vì cái vụ án này nhiều hơn bất kỳ ai, cho dù là cuối cùng có thắng hay thua thì tôi cũng sẽ làm hết sức mình để được kết quả tốt nhất. Còn nếu anh cứ tiếp tục làm loạn thì tôi cũng không ngại biến những lời anh vừa nói thành sự thật đâu.”

Lời của cô đã khiến cho Davy ngây người rồi, bên cạnh cũng đang có không ít người vây đến xem, ai ai cũng nghĩ Thẩm Dĩnh sẽ tức giận, nhưng cô không có, từ đầu đến cuối cô đều rất lý trí, rất khách quan.

“Suran…” Davy sững sờ và buông tay ra, anh ta đột nhiên xấu hổ vì hành vi của mình.

Tiếng còi báo động từ xa tiến đến, hai chiếc xe cảnh sát đậu cạnh nhau trước cổng công ty, sau đó có hai cảnh sát bước xuống, sau khi hỏi thăm vấn đề xong thì liền đưa Davy đi.

Thẩm Dĩnh không biết là ai đã báo cảnh sát, cô cũng không muốn truy cứu chuyện này nữa, cô cứ như vậy mà nhìn chiếc xe cảnh sát đưa Davy rời khỏi.

Lily lo lắng nhìn cô: “Cô không sao chứ?”

“Không sao, chúng ta vào trong thôi.”

Những người tụ tập ở trước cổng công ty cũng lần lượt rời khỏi, nhưng không biết rằng trong một chiếc xe ô tô màu đen đang đậu ở trong một góc ở đối diện đường kia, người đàn ông cầm lấy điện thoại cung kính báo cáo: “Vâng thưa Tổng giám đốc Lục, đã báo cảnh sát theo lời căn dặn của ngài rồi, cảnh sát đã đưa Davy đi, cô Thẩm cũng không có tổn thất gì hết, bây giờ đã vào trong rồi.”

Bên đầu dây bên kia, Lục Hi nhìn vào chậu cây xanh tươi tốt bên tay mình, năm ngón tay thon dài cầm lấy bình phun nước, bộ dạng hờ hững phun vào vài giọt nước: “Cậu tiếp tục canh giữ ở bên đó, sau khi tan ca theo cô ấy về chỗ ở, sau đó báo địa chỉ lại cho tôi, nhớ là không được để lộ.”

“Vâng Tổng giám đốc.”

Sau khi Thẩm Dĩnh về văn phòng, phần cổ của cô đã ửng đỏ cả lên, Lily bôi một ít gel lên cho cô nên cũng đã đỡ được một chút.

Cô giao phó các nội dung công việc sau đó cho mọi người một cách rõ ràng. Cuối cùng là mở một cuộc họp toàn thể, lúc kết thúc thì cũng đã gần 5 giờ chiều rồi.

Cô phải vội về để nấu cơm cho Thẩm Tiếu, cho nên đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi ra lấy xe.

Trên đường về, thỉnh thoảng có người gọi tới, hầu hết đều là điện thoại công việc, còn phần nhỏ là liên quan đến Thẩm Tiếu. Kể từ lần tai nạn trước, cô lái xe đã cẩn thận hơn rất nhiều, lúc nghe điện thoại đều là dùng tai nghe Bluetooth của xe.

Cô cẩn thận dè dặt suốt cả hành trình cũng về đến căn hộ, đây là một nơi ở dưới danh nghĩa của Mã Thiên Xích, hoàn toàn ngược hướng với nơi trước đây cô sống, cách nhau đến hơn 20 cây số.

Cô lái xe vào garage dưới tầng hầm, lúc nhìn vào kính chiếu hậu thì cô đột nhiên phát hiện một chiếc xe sang trọng màu đen, trái tim cô khẽ run lên, cô nhìn vào nó một lần nữa, nhưng chiếc xe đó đã lái đi rất nhanh, giống như thể chỉ là đi ngang qua thôi vậy.

Thẩm Dĩnh đỗ xe tại vị trí xong xuôi, cô thở dài rồi lắc lắc đầu, có thể là do gần đây cô quá căng thẳng rồi.

…...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.