"Vì câu nói này, lúc toàn bộ quá trình diễn ra, tôi buộc mình phải lao về phía trước, buộc mình không cần phải quan tâm đến sự sống chết của bản thân, sự thật chứng minh tôi đã thành công, sau lần đó, lẽ ra tất cả những sự trở ngại trong tâm lý của tôi đều được phá bỏ, nhưng ông ấy…” Đội trưởng đưa tay hung hăng hít mạnh một hơi, không biết là do hút mạnh hay là bị sặc, anh ta ho khan, tấm lưng mạnh mẽ nằm sấp xuống bàn, bờ vai rung lên hai lần, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Không thể trở về nữa!”
Lục Hi nghe thấy sự run rẩy lộ ra trong giọng nói đó, nghe được sự đau buồn trong người đàn ông đội trời đạp đất kia, anh không biết nên an ủi thế nào, mỗi người đều có trách nhiệm tồn tại riêng của họ trên đời này.
Nào có hòa bình thế giới, ở những nơi mà bạn không nhìn thấy được, những người này đang dùng tính mạng của mình để bảo vệ và duy trì sự trong sạch cho mảnh đất này mà thôi.
"Nếu như ông ấy có thể nhìn thấy anh của bây giờ, chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui mừng.” Lục Hi rất ít khi an ủi ai đó, đối với anh mà nói, an ủi là thứ vô dụng nhất, nhưng giờ phút này anh lại không đành lòng nhìn người đàn ông tinh thần sa sút nằm gục xuống bàn như vậy.
Đội trưởng rất nhanh liền chỉnh đốn lại tâm trạng của mình, nhớ tới đám người Hawk bên kia, anh ta nghiến răng: “Anh yên tâm, tôi đảm bảo với anh, nhất định sẽ cứu được vợ anh ra ngoài!”
"Thật ra cô ấy vẫn chưa phải vợ của tôi, chúng tôi vẫn chưa cử hành hôn lễ!” Nghĩ đến người phụ nữ nhỏ nhắn, nụ cười ngọt ngào kia, một góc trong tim anh bỗng dưng sụp đổ: “Đợi cô ấy trở về, tôi sẽ cưới cô ấy ngay lập tức!”
Không có ai biết, trong những ngày đêm khi Thẩm Dĩnh mất tích, anh khó khăn đến mức nào, đau khổ, lo nghĩ, nhiều hơn chính là áy náy và hối hận. Tại sao lại không coi trọng cô, tại sao đến bây giờ mới bắt đầu hối hận rất nhiều thứ không cho cô.
Hôn lễ của bọn họ, anh đã chuẩn bị đến giai đoạn cuối cùng, chỉ cần đợi cô trở về, anh muốn cho cô một hôn lễ tốt đẹp nhất trên thế giới.
Nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên đội trưởng nhìn thấy có sự dịu dàng trong đôi mắt Lục Hi, người trước mặt, gương mặt anh ta lạnh lùng, hầu hết thời gian đều là bình tĩnh, ngẫu nhiên nghĩ đến điều gì đó sẽ sụp đổ nhưng không đến mức mất đi khống chế, mọi người đều sợ anh ta ba phần, đến ngay cả cảnh sát luôn luôn dũng mãnh cũng sẽ kiêng kỵ. Bọn họ cho rằng anh là con người lạnh lùng từ trong xương cốt, lại không ngờ dưới khuôn mặt lạnh lùng đó cũng cất giấu một trái tim vô cùng nóng bỏng.
Tiếng cười nhẹ nhàng của đột trưởng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này: “Tôi chờ thiệp mời đám cưới của hai người!”
Một câu này, không cần nhiều lời, hành động lần này, tôi đảm bảo cô ấy còn sống trở về, cũng cố gắng để mình còn sống trở về.
Lục Hi xúc động trong lòng, thấy anh ta đứng lên thì cũng đứng dậy theo, anh đưa tay ra, dùng phương thức của những người đàn ông nắm tay anh ta thật chặt, hai bàn tay khẽ run lên, nhìn khuôn mặt chắc chắn của đối phương, rốt cuộc anh cũng nở ra một nụ cười từ tận đáy lòng: "Nhất định."
...
Khi Thẩm Dĩnh tỉnh lại vào ngày hôm sau, đã gần đến giờ ăn cơm trưa. Tối hôm qua cô vô cùng khó ngủ, trong lòng không biết tại sao luôn có cảm giác hoảng loạn, cô thức dậy dọn dẹp một chút, sau khi tắm rửa đơn giản, có người đưa cơm trưa tới, hôm nay không phải là cải trắng, mà là một món ăn màu xanh lá, cô không biết gọi tên, có lẽ là một món ăn địa phương ở đây.
Miễn cưỡng ăn hai miếng, không thấy bóng dáng Hawk ở đâu, cô vẫn ngồi ngẩn người bên cửa sổ như cũ, nhiều ngày liên tiếp đợi ở trong rừng sâu, cô đã sắp bị tự kỷ rồi, nếu không phải ngẫu nhiên nói chuyện cùng Hawk vài câu, có lẽ, ngay cả nói ra tiếng như thế nào cô cũng đã quên.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn từ không trung bổ xuống, những đám mây nhiệt đợi luôn trôi tới rất nhanh, chỉ trong khoảng mười phút, một mảng mây đen lớn từ phía bắc đã bay đến trên ngôi nhà gỗ.
Trong phút chốc, mưa rào xối xả, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống mặt đất, còn có một số theo cơn gió thổi bay vào cửa sổ, Thẩm Dĩnh mặc kệ nước mưa rời vào mặt, không hề có ý định đóng cửa sổ.
Có thể ở trong thời tiết nóng bức như vậy được cảm nhận một chút mát mẻ, đối với cô đã là một sự ban ơn.
Vốn cho rằng trận mưa này cùng lắm cũng chỉ một lúc, không ngờ từ hai giờ chiều đến tám giờ tối vẫn còn mưa không ngừng, mây đen trên bầu trời ngày càng dày hơn, chồng chất nặng nề trên đỉnh đầu, cô có cảm giác giống như khẽ vươn tay ra liền có thể chạm vào những đám mây kia.
Thẩm Dĩnh mặc áo mưa vào, đi đến nhà vệ sinh bên ngoài dưới sự giám thị của hai người đàn ông.
Nói là nhà vệ sinh, nhưng cũng chỉ là một túp lều nhỏ dùng gỗ dựng lên ở ngoài trời, nước mưa rào rào rơi trên tấm áo mưa bằng nhựa, cô giải quyết nhu cầu sinh lý bằng tốc độ nhanh nhất, ra khỏi nhà vệ sinh lập tức lại bị hai người, một trước một sau vây lại.
Ánh mắt Thẩm Dĩnh nhìn về phía dòng sông, sau khi mưa liên tục không ngừng, mực nước sông cao hơn rất nhiều so với trước, sóng cũng lớn hơn rất nhiều, đất cát và bùn ở dưới đáy sông bị cuốn lên, cuộn trào.
Cô không thể không lo lắng, mưa lớn như vậy, nếu đến đêm tiếp theo, căn nhà gỗ nhỏ này có thể chống đỡ được sao?
Ngay khi cô chuẩn bị thu hồi tầm nhìn, từ một nơi xa giống như bị dẫn dắt, cô chợt thấy bụi cỏ bên kia bờ sông bỗng nhiên di chuyển, rõ ràng là đang bình thường mà lại di chuyển, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không giống.
Bụi cỏ kia cao hơn một mét, nếu như có người ngồi xổm bên trong thì hoàn toàn không nhận ra…
Nhịp tim của cô đột nhiên tăng tốc nhanh chóng, có lẽ vì chậm trễ quá lâu, người nước Y phía sau lưng không nhịn được thúc giục cô vài tiếng: "GO! GO!"
Nhịp tim Thẩm Dĩnh đột nhiên tăng tốc, lập tức thu hồi tầm mắt lại, giống như không nhìn thấy bất cứ điều gì, quay người cất bước đi vào trong ngôi nhà gỗ.
Mà nháy mắt cô bước vào trong nhà, bụi cỏ màu xanh kia lại khẽ di chuyển, sau đó cuối cùng cũng không còn động tĩnh.
Chín giờ ba mươi tối, Hawk từ bên ngoài vội vàng chạy đến, không biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt hắn ta nặng nề hơn bất cứ lúc nào.
"Sao vậy?" Thẩm Dĩnh nhìn về phía cửa, vừa mở miệng hỏi, trong phòng bỗng nhiên rơi vào tình trạng tối om.
Cô hơi nhíu mày, có thể cảm giác được người đàn ông đang nhanh chân đi về phía mình, trong lòng trầm xuống: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Không có gì." Trong bóng tối, giọng nói của Hawk lại càng lộ vẻ bình tĩnh: “Sấm sét quá lớn, cần phải cắt điện.”
Cho dù trong rừng bọn họ có thiết bị tránh sét đơn giản, nhưng dù sao cũng không thể sử dụng tốt như thông thường, hôm nay sấm sét đặc biệt nhiều, để phòng ngộ nhỡ.
Nhưng... đó là vấn đề sấm sét, tại sao sắc mặt hắn ta lại ngưng trọng như vậy?
Đêm nay Thẩm Dĩnh vô cùng lo sợ, đợi đến khi Hawk đi vào, sau khi nhìn thấy hắn ta đeo một chiếc kính bảo hộ, cô càng thêm tin tưởng vào dự đoán của mình, hắn ta không bị cận, thị lực tốt đến mức giơ súng lên có thể bắn trúng chim chóc đang bay trên trời, tại sao cần phải đeo đồ vật như vậy, lời giải thích duy nhất chính là thứ này không đơn giản chỉ là một chiếc kính cận, mà còn có chức năng khác.
Trong nhà gỗ yên tĩnh, tiếng mưa rào rào từ bên ngoài truyền đến, Thẩm Dĩnh cứ im lặng như vậy đối mặt với hắn ta một hồi lâu, đột nhiên, hắn ta tiến lên một bước kéo lấy cánh tay cô, xách cả người cô lên.
Đè thấp giọng nói, âm thanh hung ác rơi xuống: “Đi.”
Thẩm Dĩnh không hiểu lắm: "Đi đâu?”
Hawk sải bước đi đến giữa phòng, hắn ta đẩy chiếc bàn thẳng đứng ra, sau đó ngồi xổm người xuống dùng tay sờ soạng ở viền sàn nhà một chút, sau khi tìm được vị trí bỗng nhiên hắn ta dùng sức, sàn nhà trực tiếp bị nhấc lên.
Thẩm Dĩnh đưa tay che miệng lại sợ mình sẽ kêu thành tiếng, cô không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ là lối đi bí mật trước mắt khiến cô dựng tóc gáy toàn thân.
Hawk không do dự nữa, trực tiếp kéo cô tới, cửa vào lối đi bí mật phía dưới chính là mặt sông, hắn ta dùng sức cô đẩy vào, thân thể lập tức bị nước sông lạnh lẽo nhấn chìm.