Ăn một bữa cơm thôi mà mất gần một tiếng đồng hồ, trong suốt bữa ăn Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch vẫn không yên tâm hỏi han hết chuyện nọ đến chuyện kia, khi gặp phải những câu hỏi mà Thẩm Dĩnh không trả lời được, thì Lục Hi rất thản nhiên trả lời thay, hai người phối hợp với nhau, thật sự không để bị phát hiện điều gì.
Ăn cơm xong lại ngồi thêm một lát nữa, thì đã hơn ba giờ, mắt thấy đã đến giờ tan học, khó khăn lắm mới về được một lần, Thẩm Dĩnh và Lục Hi quyết định tự mình đến trường học đón con.
Trên đường đến trường học, thấy thời gian vẫn còn sớm, hai người dừng xe lại trước một cửa hàng bán đồ chơi nhập khẩu, vào trong chọn hai mô hình đồ chơi đẹp rồi sau đó mới lái xe đi tiếp.
Khi đến trường học thì đã bốn giờ hai mươi, cửa trường học rộng mở, là trường tiểu học tốt nhất trong thành phố J, học sinh trong trường không giàu có thì cũng là con nhà có chức quyền, vừa đến giờ tan học thì trước cổng trường đã đỗ đầy các loại xe sang trọng đủ màu sắc.
Không bao lâu, bọn trẻ được giáo viên dắt ra ngoài, xếp thành một hàng dài, trật tự ngay ngắn bước ra cổng trường.
Thẩm Dĩnh nhìn đám trẻ, không ngừng tìm kiếm gương mặt mà cô đã nhìn vô số lần qua video trong đám người ấy, thời gian chờ đợi rất giày vò, từng đám từng đám trẻ đi ra, nhưng mãi vẫn chưa thấy bóng dáng của Thẩm Tiếu, lòng bàn tay cô đã đổ một lớp mồ hôi lạnh.
"Sao vẫn chưa ra?" Thẩm Dĩnh không nhịn được nhẹ giọng hỏi người đàn ông bên cạnh.
Không biết có phải do tiếng lòng cô gào thét quá nhiều hay không, mà Lục Hi chưa kịp mở miệng, thì trong đám người đi ra đã trông thấy một gương mặt đáng yêu quen thuộc rất dễ nhận ra.
Khuôn mặt đẹp trai của cậu bé rất đặc biệt, trên người còn mang theo vẻ thong dong trưởng thành, đã làm cho Thẩm Dĩnh liếc qua đã chú ý đến cậu bé.
Không phải Thẩm Tiếu còn là ai?
Cơ thể nhỏ nhắn trong bộ đồng phục với áo vest tối màu và áo sơ mi trắng, trên ngực còn đeo phù hiệu của trường học, dưới cổ áo là một chiếc cà vạt màu lam, vừa đáng yêu vừa phong độ.
Bình thường đa phần đều do Đào Ly Hinh đến đón cậu bé, vì vậy vừa ra đến cổng trường đến chỗ người lớn đón trẻ thì Thẩm Tiếu đứng dưới một gốc cây đại thụ, lẳng lặng chờ bà ngoại xuất hiện.
Các bạn học bên cạnh đều có ba mẹ đến đón, chỉ có mình cậu đứng cô đơn ở chỗ đó, đôi mắt nhìn về phía bốn phía đầy hâm mộ, mặc dù đứng xa như vậy, nhưng Thẩm Dĩnh vẫn nhận ra được.
Đâu chỉ có một mình cô trong lòng đầy chua xót?
Lục Hi trông thấy cảnh ấy, trong lòng cũng khó tiếp nhận, gần như ngay lập tức mở cửa xe bước xuống, rồi đi ngay tới chỗ con trai nhỏ đáng thương kia của mình.
Thẩm Dĩnh theo sau, bàn tay nhỏ được anh nắm chắt, tăng thêm vài phần cảm giác an toàn.
"Tiếu Tiếu." Đến gần hơn một chút, Lục Hi mở miệng gọi tên cậu bé, lúc này mới nhận ra giọng nói của anh vậy mà hơi khàn khàn, anh hắng giọng một cái rồi lại gọi lần nữa: "Tiếu Tiếu."
Thẩm Tiếu đang ngoan ngoãn đứng dưới bóng cây chờ bà ngoại tới đón mình, căn bản không nhận ra, cho dù có nghe thấy hình như có người đang gọi mình nhưng cũng không ngẩng đầu lên.
Ba mẹ không có nhà, chắc chắn sẽ không phải hai người, chắc là ba mẹ của bạn học khác.
Cậu cứ nghĩ như vậy, mãi cho đến khi Lục Hi đi đến đứng trước mặt cậu, thì cậu bé mới nhận ra rồi ngước cổ lên, khi ánh mắt nhìn thấy gương mặt vô cùng quen thuộc kia, thì giống như không thể tin nổi mà chớp mạnh hai mắt vài cái.
Cơ thể nhỏ bé không biết phải làm sao đứng sững sờ tại chỗ, kinh ngạc, vui mừng, ngỡ ngàng, không tin nổi, từng biểu cảm hiện lên trong đôi mắt to ngây thơ của cậu bé, làm Lục Hi cảm thấy trong lòng anh giống như bị người ta hung hăng nện cho một phát, đau đến nỗi hô hấp cũng dồn dập hơn.
Cơ thể cao lớn ngồi xổm xuống, dơ tay ôm con mình vào trong lòng, không dám dùng quá nhiều sức, sợ dọa cậu bé: "Tiếu Tiếu, ba với mẹ đến đón con đây."
Nghe thấy câu này, giống như đã mở khóa tất cả cảm xúc, trong đôi mắt sáng ngời linh động kia lập tức chảy ra hai hàng nước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy ao ước, muốn đến gần nhưng lại khó xử không biết nên làm như thế nào.
Đứa trẻ ở độ tuổi này, lẽ ra là cái tuổi ngây thơ nhất, nhưng vì phải xa cách ba mẹ nhiều lần, khiến cho cậu bé trưởng thành sớm, đột nhiên đối mặt với sự xuất hiện của ba mẹ, Thẩm Tiếu không biết nên làm sao bây giờ, thậm chí cậu bé còn không biết mình nên vui hay nên buồn nữa.
Rõ ràng vẫn luôn ngóng trông ba mẹ quay về, nhưng khi hai người thật sự trở lại, cậu lại luống cuống chân tay.
Tất cả những điều này, đều được Lục Hi nhìn thấy, trong lòng anh đau đớn, anh không muốn tuổi thơ của con mình phải gánh vác quá nhiều, cứ sống đơn giản, vui vui vẻ vẻ là tốt rồi, nhưng cuối cùng anh vẫn làm chưa đủ tốt.
Thẩm Dĩnh nhìn đứa trẻ giống như đúc ra từ một khuôn với Lục Hi, cho dù cô đã từng nghi ngờ tính chân thật của chuyện này, thì hiện giờ cũng không khỏi mất đi sự nghi ngờ ấy.
Thật là quá giống, không cần phải nói cũng có thể nhận ra đây chính là ba và con.
Trong nháy mắt khi thấy đứa trẻ rớt nước mắt, trong lòng cô dường như cũng bị ảnh hưởng, lúc cô còn chưa nghĩ ra sau đó phải làm gì, thì hình như cơ thể đã theo bản năng nhanh chóng xoa xoa lên đầu nhỏ của con mình.
"Tiếu Tiếu, đừng khóc, cùng với ba... và mẹ lên xe trước đã." Mặc dù khi nói ra chữ mẹ này vẫn hơi ngượng mồm, nhưng mà đứa bé trước mắt này lại không khiến người ta có cảm giác thờ ơ xa lạ.
Một nhà ba người quay lại xe, vì muốn ngồi cùng với Thẩm Tiếu, nên Thẩm Dĩnh cũng ngồi ghế sau xe, còn Lục Hi thì lái xe, thi thoảng ánh mắt anh vẫn liếc qua gương chiếu hậu để nhìn hai mẹ con.
"Bây giờ chúng ta phải đi ăn cơm thôi, Tiếu Tiếu có thích ăn gì không?" Dù sao cô cũng không có ký ức về việc làm mẹ trước đây, việc chăm sóc trẻ con cô cũng không giỏi lắm, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn sẽ cố gắng vượt qua sự khó chịu rất nhỏ này.
Từ khi Thẩm Tiếu lên xe ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ mới thu lại nhìn về phía hai bàn tay nhỏ đang đắt trên đầu gối, cậu bé khẽ vuốt chiếc dây an toàn trước người, rõ ràng đang không tập trung: "Gì cũng được."
Gì cũng được?
Lục Hi nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía cậu bé qua gương: "Không phải con thích ăn quán đồ ăn trẻ em ở đường Giang Ninh kia sao?"
Anh vẫn nhớ rõ trước đây cứ cách một khoảng thời gian, cậu bé lại ầm ỹ đòi đến đó, bởi vì Thẩm Dĩnh không thích trẻ con ăn đồ ăn vặt nhiều, cho nên cậu bé lúc nào cũng tìm anh đến cứu viện.
Vốn tưởng rằng lần này cậu bé vẫn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng không ngờ thái độ lại tùy ý như vậy.
Lục Hi hơi nhíu mày, đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
"Quán đồ ăn trẻ em chú Mã đã đưa con đến rất nhiều lần rồi, con không muốn đến đó nữa." Những lời này Thẩm Tiếu cố ý nói rất to, giống như cố ý nói cho hai người biết vậy.
Tuy rằng nói chuyện rất kiêu ngạo, nhưng dáng vẻ rõ ràng đang hơi giận dỗi.
Nghe thấy hai chữ chú Mã, trong lòng Lục Hi theo phản xạ có điều kiện kêu lộp bộp một tiếng, vừa muốn mở miệng lại nghe thấy Thẩm Dĩnh hỏi mang theo chút nghi ngờ: "Chú Mã là..."
Chữ "ai" cuối cùng còn chưa kịp nói ra, anh đã vội vàng cắt ngang: "Chú Mã dẫn con đi rồi hả? Khi ba với mẹ không có ở đây, chú Mã vẫn luôn chăm sóc cho con sao?"
Lúc này Thẩm Dĩnh không nói nữa, bây giờ mới hiểu ra, chú Mã trong lời đứa trẻ nói chắc hẳn là người cô biết.
Dù sao Thẩm Tiếu vẫn là trẻ con, không nhận ra được điều nhạy cảm trong cuộc nói chuyện, cậu bẽ khẽ gật đầu: "Vâng, chú Mã đối xử với con khá tốt, còn đưa con đi du lịch nữa!"
Thấy dáng vẻ vô cùng tự hào của cậu bé, trong lòng Lục Hi hơi ghen ghét: "Ba chưa dẫn con đi lần nào sao?"