100 Cách Cưng Vợ

Chương 764: Chương 764: Bắt cóc uy hiếp




Lần trước sau khi Tịch Giai Giai nói chuyện với Bùi Dục xong, mặc dù trong lòng ít nhiều đã chuẩn bị tâm lý nhưng không ngờ scandal thứ hai lại tới nhanh như vậy.

Thấy không dễ gì quần chúng mới quên đi thì lại ầm ĩ lần nữa, đối tượng còn là bạn trai mình, trong lòng Tịch Giai Giai loạn hết cả lên.

Nếu là chuyện khác có lẽ cô còn có thể phàn nàn một chút nhưng sau khi biết dụng ý của anh, thậm chí cô không thể bốc đồng ầm ĩ một phen, làm vậy có vẻ không hiểu chuyện.

Tịch Giai Giai rất khó kết luận cảm nhận của mình lúc này nhưng có một điều rất chắc chắn là Đường Lệ Quyên gọi tới nói còn khó nghe hơn lần trước.

Tịch Giai Giai ngoài việc ngầm thừa nhận và qua loa lấy lệ thì không nói ra nguyên nhân chân chính, cho dù nói, bà cũng không hiểu cho.

Mọi chuyện dường như đang rơi vào ngõ cụt, cô không tìm được nơi trút nỗi lòng, ngoài nhẫn nhịn vẫn là nhẫn nhịn. Bùi Dục gặp cô cũng ngày càng thận trọng, không thể đến nơi công cộng và nhà hàng, lần nào cũng rất bí mật.

Hai người rất ăn ý không đề cập tới chuyện scandal, nhắc tới cũng không giải quyết được gì, ngoài tranh chấp và lúng túng thì không có bất kỳ tác dụng nào.

Ở nơi khác, ông cụ nhìn Bùi Dục liên tục tạo scandal thì lại càng thêm lo lắng.

Trước nay anh không phải người thích để lộ chuyện đời tư của mình ra ánh sáng, trước kia chơi bời điên cuồng như vậy cũng không có một tin trên tin tức đại chúng, bây giờ kết quả như này chắc chắn là anh đã ngầm thừa nhận hoặc là do chính anh tự sắp xếp.

Càng như vậy càng có thể chứng minh Bùi Dục để tâm tới cô nhóc họ Tịch kia thế nào.

Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải dấu hiệu tốt.

Anh định dùng cách này phân tán sự chú ý của người khác? Sợ Tịch Giai Giai gặp nguy hiểm?

Mỗi lần xuất hiện scandal, sắc mặt ông cụ đều vô cùng khó coi, cả ngày trời tâm trạng đều không tốt, mọi người đều nơm nớp lo sợ, phần đa đều cho rằng vì cuộc sống đời tư của cậu chủ quá phóng túng.

Nhưng nguyên nhân thật sự chỉ có ông cụ và mấy người quen thuộc hiểu rõ.

Một ngày, ông cụ tìm thuộc hạ tới, cuối cùng cũng nói: “Không thể để mặc nó tiếp tục làm loạn được nữa.”

“Ông Bùi, ông cứ nói.”

“Tìm người cảnh cáo ngôi sao nhỏ kia, cho cô ta nếm mùi đau khổ chút đi.”

“Rõ.”

Tin tức vừa mới truyền xuống, bên phía Bùi Dục đã phát hiện ra nhưng anh cũng chẳng quan tâm, chỉ cần đối phương không phải Tịch Giai Giai thì là ai cũng không quan trọng.

Vì thế Đào Tuyết Y còn chưa kịp vui vẻ vì bám được vào cây đại thụ Bùi Dục đã nhanh chóng nếm quả đắng.

Ngày hôm đó cô ta kết thúc công việc như thường ngày, vì người đại diện và tuyên truyền cần làm nốt công việc cuối cùng, cô ta không muốn ở lại nữa nên một mình đi thang máy xuống bãi đỗ xe dưới hầm.

Xe bảo mẫu màu đen lao vụt qua rồi đỗ bên cạnh, từ sau khi có scandal, giá trị con người cô ta cũng nước lên thuyền lên, công ty nhanh chóng bố trí xe riêng, không còn là xe con rách nát trước kia nữa.

Kéo cửa xe rồi ngồi vào, Đào Tuyết Y không ngẩng đầu lên, đóng cửa lại thì cúi đầu định đọc tin tức.

Không ngờ xe đang đỗ yên lặng bỗng khởi động.

Cô ta giật nảy mình, vội vàng bám chặt tay cầm bên cạnh, ngẩng đầu nhìn người ở vị trí ghế lái: “Chú Triệu, chị Trần còn chưa xuống mà, đừng đi vội.”

Người đàn ông phía trước vừa chậm rãi lái xe vừa quay đầu lại, lúc này cô ta mới sợ hãi phát hiện, người ngồi phía trước đâu phải chú Triệu mà là một khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm, cô ta chưa gặp bao giờ!

A!” Đào Tuyết Y sợ hãi hét lên, theo bản năng co rụt người lại phía sau: “Anh, anh là ai?!”

Đối phương chỉ cười xấu xa một tiếng chứ không đáp lại cô ta, ngược lại còn đạp chân ga mạnh hơn.

Lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng “kít” liên tục, Đào Tuyết Y nghe mà nổi hết da gà, cô ta không biết đối phương muốn làm gì nhưng khuôn mặt đó thật đáng sợ.

Đào Tuyết Y lấy hết dũng khí nghiêng người về phía trước kéo cánh tay người đàn ông, đối phương tìm đúng thời cơ lật ngược tay lại đập vào gáy cô ta với lực rất mạnh, gần như khiến cô ta lập tức mất đi tri giác.

Người đàn ông nhìn người phụ nữ đã té xỉu ở ghế sau rồi bấm số, cung kính báo cáo: “Đã bắt được người.”

Hai mươi phút sau, chị Trần và người tuyên truyền bận rộn công việc xong, xuống tới hầm gửi xe thì không thấy xe đâu, hai người đang định tìm thì thấy chú Triệu vội vội vàng vàng chạy tới từ xa.

Chị Trần lập tức hỏi: “Xe đâu?”

“Xe?” Chú Triệu cũng mang vẻ mặt mờ mịt, nhìn về vị trí đỗ xe trơ trọi, đưa tay lên xoa gáy: “Vừa nãy tôi nhận được điện thoại có người bảo tôi xuống xe đi tới giao lộ phía Đông đón người, tôi đợi mãi mà không thấy ai… Hế? Xe đâu, tôi nhớ mình đỗ ở đây mà?”

Chị Trần bắt đầu lo lắng: “Đào Tuyết Y đâu, cô ấy đi đâu rồi?”

“Tôi không biết, tôi không thấy ai cả!”

Chị Trần và người tuyên truyền đưa mắt nhìn nhau, lòng hai người đều dâng lên dự cảm không lành nhưng không nói mà lập tức chạy về phòng bảo vệ.

“Chào anh, nghệ sĩ của chúng tôi không thấy đâu nữa, tôi muốn xem camera ghi hình vừa nãy một chút.”

“Không thấy?” Bảo vệ phụ trách camera hơi tò mò hỏi: “Ai vậy?”

Chị Trần không yên lòng, cũng chẳng để ý được tới thân phận nghệ sĩ mình, nói thẳng tên ra: “Đào Tuyết Y, hôm nay tới ghi hình chương trình, phiền anh mau lấy cho tôi xem.”

Đối phương đã nghe tới cái tên này, nên nói là có scandal trong thời gian ngắn này không ai không biết tới.

Anh ta gật đầu rồi nhanh chóng mở camera ghi hình ra.

Camera vừa được lấy ra, mọi người lập tức hiểu rõ có chuyện gì, một người đàn ông mặc quần áo đen tương tự chú Triệu, sau khi Đào Tuyết Y lên xe không lâu đã lái xe rời khỏi nơi này.

Chị Trần bao năm trong nghề nhưng vẫn là lầu đầu tiên gặp tình huống này, trong đầu nhanh chóng nảy ra hai suy nghĩ, bắt cóc hay uy hiếp?

Vì sao đối phương lại nhằm vào Đào Tuyết Y?

Bây giờ chị nên làm gì?

Chị Trần hơi luống cuống tay chân, nếu là người bình thường thì có thể hiểu, nhưng vì với thân phận nghệ sĩ lại thêm tính nghiêm trọng của sự việc khiến người chị ta lập tức đổ đầy mồ hôi.

Cuối cùng vẫn là bảo vệ lên tiếng nhắc nhở: “Hay là báo cảnh sát trước đi?”

“Không được!” Chị Trần từ chối ngay: “Bây giờ không biết tình hình thế nào, không thể báo cảnh sát, nếu bị người khác biết sẽ lớn chuyện!”

Người phụ trách tuyên truyền ở bên cạnh lấy điện thoại bên tai xuống: “Chị Trần, bây giờ không liên lạc được với Đào Tuyết Y, phải làm sao đây…”

Sắc mặt chị Trần thoáng tái nhợt, dặn dò cô ấy: “Tôi gọi cho tổng giám đốc Đỗ đã, chuyện này cần báo cho công ty.”

“Nhưng… nhưng liệu chúng ta có bị hỏi tội không?”

“Hỏi tội cũng hết cách!” Chị Trần thấp giọng quát: “Lỡ như thật sự xảy ra chuyện lớn gì, tới khi đó cả tôi và cô đều không gánh nổi hậu quả!”

Nghề nghiệp là một chuyện nhưng cuộc sống lại là một chuyện khác, người đã bị bắt cóc, truy ra thì cũng không ai chạy được, chị nhất định phải xử lý theo lẽ công bằng.

Chỉ là…

Rốt cuộc Đào Tuyết Y đã đắc tội ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.