100 Cách Cưng Vợ

Chương 632: Chương 632: Buổi tối dưới ánh nến




Bên kia, Thẩm Dĩnh cùng Lục Hi tiễn khách cuối cùng đi, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, mà Lục Hi dưới sự mời rượu của mọi người, rốt cuộc đã say.

Cũng may đã đặt phòng khách sạn, trực tiếp dùng thang máy là có thể lên phòng nghỉ ngơi.

Thẩm Tiếu bị Đào Ly Hinh cùng Thẩm Tri Lịch đưa về nhà, dù sao đứa bé còn quá nhỏ, cũng không thể lăn qua lăn lại bên ngoài.

Quản lý khách sạn tự mình giao phiếu phòng vào trong tay cô, là ở tầng cao nhất của khách sạn, Thẩm Dĩnh sau khi mở thang máy, đỡ người đàn ông bên cạnh, cũng may có nhân viên giúp một tay, cô cũng không quá lao lực.

Thật vất vả về đến cửa phòng, quẹt mở thẻ phòng, cô lại càng hoảng sợ.

Vào cửa lập tức nhìn thấy khung cảnh phòng khách có cửa sổ sát đất, trên bàn đặt đầy hoa hồng đỏ kiều diễm, nhìn là biết có trang trí tỉ mỉ.

Bước chân Thẩm Dĩnh bước chân ngừng lại, người nhân viên lập tức ân cầu hỏi: “Cô Thẩm làm sao thế?"

"Không sao." Lúc này cô mới thu sắc mặt lại, cùng với người đó đỡ Lục Hi lên giường.

Cô lấy ra một cái phong bì đưa cho người nhân viên: “Vất vả anh."

Anh ta vội vàng từ chối: “Đây là việc chúng tôi phải làm, tôi không thể nhận..."

"Đây không phải tiền boa, hôm nay kết hôn vui vẻ, mọi người đều có phần, cầm lấy đi." Thẩm Dĩnh trực tiếp nhét lì xì vào trong tay anh ta.

Cậu nhóc hai mươi tuổi gương mặt non nớt, lập tức đỏ mặt, có chút ngại ngùng nhận lấy.

Vốn tưởng rằng chỉ là chút tâm ý, nhưng sau khi anh ta ra khỏi phòng mở ra, bên trong chứa là thẻ mua sắm, giá trị kim ngạch cũng không nhỏ.

Thế giới của kẻ có tiền, thật sự đúng là nghĩ cũng nghĩ không ra!

Thẩm Dĩnh nhìn người đàn ông nằm trên giường lập tức ngủ, nhớ đến lời nói hùng hồn muốn động phòng của anh, bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào phòng tắm ngâm khăn vào nước nóng lau người cho anh, xoay người cởi áo sơ mi trên người của anh, lại cởi giày da cho anh, kéo chăn bên cạnh đắp kín lên.

Làm xong mọi chuyện, trên người cũng có một tầng mồ hôi mỏng.

Nhìn khuôn mặt ngủ sâu, có lẽ hôm nay thật sự vui mừng, lông mày của anh cũng thả lỏng ra, anh không phải là người không lộ tâm tình ra ngoài, bình thường luôn nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của anh, nhìn thấy anh vui vẻ, Thẩm Dĩnh càng vui vẻ.

Vừa rồi anh cũng uống không ít rượu, sợ lát nữa tỉnh lại cũng không thoải mái.

Nghĩ như vậy, cô xoa xoa trán cho anh, muốn giúp anh mát xa thả lỏng một chút.

Không ngờ đầu ngón tay mới vừa chạm vào đã bị người đàn ông đưa tay nắm lấy

Động tác đột ngột dọa Thẩm Dĩnh nhảy dựng, thuận thế nhìn lại mới phát hiện người này vẫn chưa tỉnh, vẫn đang còn ngủ say.

Cô dùng thêm sức muốn rút tay lên, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn ông nỉ non: “Bà xã..."

Một cái xưng hô, làm động tác của cô cứng đờ, không còn phản ứng gì nữa, đặc biệt sau khi anh uống rượu giọng nói càng trầm khàn, người nghe ngứa cả tai.

Rõ ràng đang ngủ say lại nói thành như vậy, tim Thẩm Dĩnh cũng nhũn ra, không đành lòng tiếp tục rụt lại, sợ làm anh tỉnh giấc.

Cô nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh, tay phải bị anh nắm chặt, cô đành phải cẩn cẩn thận thận nằm xuống bên mép giường, ánh mắt bình tĩnh đánh giá gương mặt anh tuấn trước mắt.

Không thể không nói, Lục Hi quả thực được sinh ra vô cùng ưu tú, tỉ lệ ngũ quan cũng vô cùng hoàn mỹ, nhưng mà vẻ đẹp trai không giống với những diễn viên hay tiểu thịt tươi trên TV, có một loại sắc bén thời gian để lại.

Chỉ là bây giờ đang ngủ, không dọa người đến như vậy.

Thẩm Dĩnh nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng của anh, nhìn một chút lại đột nhiên muốn cười, kỳ thật trong lòng anh thật sự rất mềm mại, chỉ là kinh nghiệm lúc trẻ đi đến bây giờ, thật sự có quá nhiều khó khăn và đau khổ, anh đã quen che đậy và bày ra phần cứng rắn nhất của mình, sự mềm mại yếu ớt kia đều bị anh thu xuống đáy lòng.

Lúc Thẩm Dĩnh vừa mới quen anh, cảm thấy người đàn ông này vừa bá đạo vừa xấu tính, thật sự vô cùng ác liệt, mỗi lần nhìn đến gương mặt này ý nghĩ đầu tiên không phải là đẹp trai hay thưởng thức mà là phỉ nhổ

Lúc đó cô cũng không thể tưởng tượng được, có một ngày mình sẽ kết hôn với Lục Hi, thậm chí có con.

Sau đó, thời gian tiếp xúc tăng lên, hiểu lầm giảm đi, hai trái tim gần lại với nhau, cô chậm rãi phát hiện sự tốt đẹp của anh, sau đó càng lún càng sâu vào mối tình này.

Thật sự là vừa ra đời đã được số phận sắp xếp rồi, nếu không sao có thể đi đến tình huống hôm nay.

Thẩm Dĩnh rất may mắn, đoạn đường này mặc dù gập ghềnh, nhưng bọn họ cuối cùng cũng không tan vỡ.

Suy nghĩ bay cực kỳ xa, bận rộn cả ngày, thân thể cũng có chút mệt mỏi, một lát sau, cô không chống nổi mơ mơ hồ hồ ngủ mất.

Giấc ngủ này hai người đều ngủ vô cùng yên lành, sắc trời bên ngoài cửa sổ từ ngày chuyển sang đêm, nhưng hai bàn tay nắm chặt lấy nhau vẫn không buông ta..

Tám giờ tối, vẫn là Lục Hi tỉnh lại trước.

Đôi mắt khép chặt chậm rãi mở ra, đầu tiên nhìn thấy người con gái nhỏ ngủ bên cạnh mình, anh sửng sốt một chút, nhìn bàn tay nhỏ bé của cô nằm trong tay mình, cơ thể thả lòng ngồi dậy.

Sau mấy giây mới hoàn hồn lại, đưa tay kéo chăn qua đắp lại cho cô, nhìn giày da và dép lê để ngay ngắn dưới giường, trong lòng như có sợi lông vũ quét qua

Mệt chết rồi?

Hôm nay dậy sớm như vậy, lại luôn bận rồi bốn phía, khẳng định mệt chết rồi, kết quả trở về khách sạn còn phải chăm sóc anh uống say nữa.

Lục Hi nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng nõn này một lúc lâu mới đi đến bên giường, đi ra bên ngoài phòng khách, cầm lấy bộ đồ ăn đặt riêng vận chuyển hàng không về.

"Bữa tối tôi đặt nửa tiếng nữa dọn lên là được, còn có sâm panh."

Sau khi giao việc xong, anh cúp điện thoại, đứng dậy đi vào phòng tắm, trên người mùi rượu rất khó ngửi, anh có chút thích sạch sẽ, nhất định phải đi tắm mới được.

Huống hồ đêm nay anh còn sắp xếp khác, nhất định phải hoàn hảo.

Người đàn ông tắm rửa rất nhanh, tắm sữa tắm một lượt rồi lau khô đi ra ngoài.

Lục Hi lau khô tóc, lại thay quần áo sạch sẽ, đèn trên cửa phòng sáng lên.

Anh sợ quấy rầy Thẩm Dĩnh, cho nên cố ý mở biển không làm phiền, nhưng mà sẽ có đèn nhắc nhở sáng lên.

Mở cửa ta, nhân viên đẩy xe nhỏ đứng bên ngoài, bên trên để hai bộ đồ ăn vàng bạc, bên dưới đặt một hộp hoa hồng hai màu trắng hồng, mùi hương thanh nhã thấm vào ruột gan xông vào khoang mũi, cơn buồn ngủ mê mang cũng bớt đi mấy phần.

"Tổng giám đốc Lục, thức ăn dọn lên bàn cho ngài sao?" Nhân viên vô cùng lễ phép dò hỏi.

Lúc này người đàn ông mới tránh người ra cho nhân viên đi vào, nhìn bọn họ đặt từng món lên chiếc bàn tròn phủ khăn trắng cạnh cửa sổ sát đất.

Giá nến màu vàng, cây nến quấn lụa trắng, chính giữa đặt một bình hoa tinh tế, như là một hôn lễ cỡ nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.