"Đúng vậy, anh, em thật sự chỉ xin anh lần này thôi, được không..." Lục Thiển ở bên cạnh phụ họa.
Khi hai người đỏ mắt mong chờ Lục Hi cho phép, anh chỉ chậm rãi bắt chéo chân, giọng điệu nghiêm khắc: “Anh để lại cho em một chỉ tiêu bảo vệ nghiên cứu sinh, vậy em có từng nghĩ điều này là không công bằng với người khác không?"
Từ nhỏ đến lớn, Lục Hi đều tự mình ra sức tranh thủ, bất kể là tiền du học ở nước ngoài trước đó, hay tất cả học bổng sau này, từ trước đến nay đều do anh nỗ lực phấn đấu làm được tốt nhất, bằng không sẽ không có thành tích là công ty luật Hình Yên hôm nay.
Anh không phải là một người có gia thế hiển hách mà đi được tới ngày hôm nay, toàn dựa vào bản thân bước từng bước một.
Không phải là anh không hề có tình cảm, không phải anh nhẫn tâm, nếu Lục Thiển thật sự nỗ lực, rơi vào đường cùng mới nói ra những lời này, anh chắc chắn có thể sẽ giúp đỡ. Nhưng anh biết rõ, Lục Thiển không cố gắng hết sức, thậm chí ngay cả điều cơ bản nhất cũng không làm được.
Từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu lần tới thời điểm quan trọng đều là anh tới xử lý, khi còn bé có thể nói cô ta không hiểu chuyện, bây giờ đã là sinh viên đại học, anh không có cách nào nhìn cô ta lãng phí ý chí của mình như vậy nữa.
Lý Dĩnh Phiên thấy anh nói vậy đã biết chuyện này không xong, không khỏi sốt ruột nói: “Tiểu Hi! Mẹ không nhờ con chuyện gì khác, con giúp em gái con chuyện này thôi được không? Xem như nể tình hai con đều chảy cùng dòng máu đi?"
Lục Hi nghe vậy lại càng nhíu chặt chân mày. Không thể nghi ngờ, bà ta nói lời này đã quá nặng rồi. Bà ta nói như vậy, anh căn bản không thể không đồng ý.
Bà nhắc tới tình thân, anh cũng hết cách rồi.
Phòng khách rơi vào sự im lặng khó xử. Người lo lắng nhất chỉ có thể là Lục Thiển mà thôi. Phải biết rằng, lúc đó cô ta đã từng vỗ ngực bảo đảm với đám bạn học là mình nhất định sẽ bảo vệ nghiên cứu sinh, nếu không thể vào đó thì cô ta sẽ thật sự mất mặt chết mất...
"Một lần cuối cùng." Cuối cùng, Lục Hi vẫn nhượng bộ: “Em đã hai mươi bốn tuổi rồi, cũng không phải là một đứa trẻ nữa. Về sau bất kể là chi phí sinh hoạt của em hay chuyện gì khác, anh đều sẽ không quản nữa, muốn để cho người khác để mắt tới mình thì phải dựa vào bản lĩnh của mình, hiểu chưa?"
Lục Thiển thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng bị anh mắng tới mặt đỏ tía tai. Cho dù trong lòng không phục nhưng cô ta vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi, anh."
Lý Dĩnh Phiên thấy anh đã nhận lời thì mới bỏ xuống được lo lắng trong lòng, lúc này cầm chén trà lên nhấp một hớp: “Đúng vậy, đúng vậy, các con là anh em thì nên hỗ trợ lẫn nhau. Thiển Thiển con phải học tập anh con cho tốt đấy."
Lục Thiển đặc biệt không tình nguyện đáp một tiếng: “Vâng."
Lý Dĩnh Phiên nhìn về phía phòng bếp: “Vẫn chưa nấu xong à?"
Nhắc tới cũng khéo, bà ta vừa hỏi, Thẩm Dĩnh lại từ trong bếp đi ra, nhìn ba người ngồi im lặng ở phòng khách thì cảm giác bầu không khí này có chút lúng túng. Cô đi tới vỗ nhẹ vài cái vào vai của người đàn ông: “Cơm nấu sắp xong rồi, anh đi rửa tay đi."
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đặt ở trên vai khiến Lục Hi đang có chút buồn bực chợt bình tĩnh lại, Anh không nói một lời, đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.
"Trong bếp còn có một chỗ rửa tay, bác gái và em có thể qua đó." Sau khi Thẩm Dĩnh lịch sự thông báo một tiếng sau, lúc này mới đi theo Lục Hi tới phòng vệ sinh gần đó.
Cô đẩy cửa ra thấy người đàn ông không rửa tay mà đứng ở trước bồn rửa tay với gương mặt lạnh lùng, Thẩm Dĩnh bất lực than một tiếng, giơ tay đóng cửa rồi đi vòng tới trước mặt anh: “Anh và bác gái cãi nhau à?"
"Không." Ở trong mắt anh, như vậy thậm chí còn chẳng tính là cãi nhau, nhiều lắm chỉ có chút không thoải mái thôi.
Thẩm Dĩnh bật cười lắc đầu: “Anh đấy, chỉ giỏi mạnh miệng, trên mặt đã không vui tới như vậy còn nói là không cãi nhau?"
Lục Hi nhìn gương mặt nhỏ nhắn rạng ngời trước mặt mình. Từ sau khi tiếp nhận trị liệu, tâm trạng cô lại đã tốt hơn rất nhiều, cho dù lúc trị liệu phải chịu sự đau đớn cực lớn, nhưng cô lại không hề suy sụp, trái lại càng lúc càng rạng rỡ.
So với bây giờ, cô có thể đứng ở trước mặt anh định an ủi anh, mà không giống như trước đây, hận không thể bọc kín chính mình lại.
Lục Hi suy nghĩ một lát mới cho ra một kết luận: “Không tính là cãi nhau."
"Vì chuyện gì thế?" Sau khi Thẩm Dĩnh hỏi xong lại sợ làm phiền anh, vội vàng nói thêm: “Nếu anh không muốn thì không cần nói cũng được."
"Bởi vì Lục Thiển." Người đàn ông không hề do dự nói ra hết: “Con bé muốn anh giúp con bé tìm quan hệ để bảo vệ nghiên cứu sinh."
Thẩm Dĩnh hiểu rõ khẽ gật đầu: “Như vậy à? Vậy sao anh lại không vui?"
Nghe cô hỏi vậy, Lục Hi hơi hơi ngây người, nhướng mày: “Em thấy anh không nên không vui sao?"
Cô suy nghĩ một lát: “À... Cô ấy là em gái anh, tới nhờ anh giúp một tay chắc hẳn xem như là hợp tình hợp lý đi?"
"Là hợp tình hợp lý với con bé, nhưng không hợp tình hợp lý với người khác." Người đàn ông đặc biệt bình tĩnh nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Nếu anh giúp con bé sẽ là bất công với người khác, hơn nữa anh rất không thích cảm giác đi đường tắt như vậy."
Lúc này Thẩm Dĩnh mới hiểu được nguyên nhân anh tức giận, trong giây lát cô không biết nên nói gì cho phải. Nói anh vì việc nước quên tình nhà? Hay là công bằng chính trực vô tư? Bây giờ nghe từ này rất dễ dàng sinh ra ý giễu cợt.
Nhưng cô thật sự cảm thấy người trước mắt này càng chính trực hơn cả trong nhận thức của cô, cho dù lúc nào anh cũng tỏ ra không thèm quan tâm, nhưng trên thực tế trong lòng lại có lập trường hơn bất kỳ người nào.
"Anh nghĩ như vậy là đúng, nhưng dù sao đó cũng là em gái anh, là người một nhà chứ không phải người xa lạ gì, anh cũng không có cách nào từ chối được, nhắc nhở là được rồi, đừng vì vậy mà tức giận chứ." Thẩm Dĩnh khẽ nói trấn an anh: “Anh đi rửa tay ăn cơm đi, chúng ta đã vào đây lâu rồi đấy."
Bỏ mặc Lý Dĩnh Phiên và Lục Thiển ở bên ngoài rất dễ làm người ta suy nghĩ nhiều.
Lục Hi nhìn gương mặt dịu dàng động lòng này tươi cười, trong giây phút cô bắt đầu an ủi anh, anh đã chẳng còn thấy tức giận gì nữa, nhưng lúc này anh lại giả vờ không vui nhíu mày: “Anh đang bực mình, không muốn ăn."
Thẩm Dĩnh buột miệng gần như theo bản năng hỏi: “Thế làm sao thì anh mới có thể nguôi giận được đây?"
Rõ ràng, đối phương đang chờ lời này của cô. Cô vừa dứt lời, một bóng đen đã phủ xuống đỉnh đầu cô, lưng áo bị ôm trong một vòng tay ấm áp, đôi môi bị người ta cắn. Cô có muốn nói cũng chẳng nói được gì.
Một nụ hôn bất ngờ làm cả người Thẩm Dĩnh đều căng ra, đặc biệt nghĩ tới mẹ và em gái anh còn ngồi ở ngoài, cô lập tức có ảo giác như mình đang yêu đương vụng trộm.
Đây là phòng vệ sinh, anh… anh tự nhiên lại...?
Lục Hi chìm đắm trong nụ hôn nóng bỏng này, trong lòng hoàn toàn không nghĩ tới bất kỳ chuyện gì khác, chỉ hút lấy mật ngọt trong miệng cô, nhìn cô bị ép phải ngẩng đầu đón nhận mình, hận không thể lại hôn sâu thêm chút nữa.
Anh rất muốn nuốt cô vào, nhưng chẳng còn cách nào vì thời cơ không đúng, chỉ có thể nhấm nháp sơ qua cho đỡ thèm.
Thẩm Dĩnh sợ anh thật sự sẽ làm bừa lên hơi ngây người, may mà anh cũng không hồ đồ nên cô nhân thể buông tay ra, lại bị hơi thở nóng ấm phả vào bên tai. Đó là anh ghé sát vào tai cô nói: “Buổi tối sẽ cho em dễ chịu."
"..." Trong ngực Thẩm Dĩnh dường như có một con thỏ được nhét vào, nhảy loạn không ngừng, hơi thở cũng gấp gáp: “Anh có lửa đừng hắt vào em."
Lục Hi liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, cuối cùng buồn cười nói: “Nói em ngốc thì em thật sự chẳng thông minh gì cả, còn ngốc hơn cả Lưu Cầu nữa."
Thẩm Dĩnh giơ tay lên chỉ vào mặt mình, mắt chớp chớp, nhìn người kia rửa tay xong đi ra ngoài, dáng vẻ đặc biệt vô tội: “Chó cắn Lã Động Tân!"