Bùi Dục cho rằng cô sẽ giống như trước, vô cùng uất ức nhận lấy, không ngờ con mèo nhỏ bị buộc chặt, lại đưa móng vuốt ra ngoài
Anh ta có chút ngoài ý muốn, lông mày rậm nhếch lên, vừa mở miệng đã châm chọt: “Ơ, không phải rất thích giả vờ ngoan ngoãn sao, sau lúc này không giả vờ nữa?"
So với Bùi Dục ngôn ngữ thoải mái, Tịch Giai Giai cũng không biết là có gì buồn cười, cô chỉ nghiêm túc nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tôi không giả vờ, tôi có quyền lợi từ chối yêu cầu vô lại như anh."
Vô lại?
"A,” một tiếng cười khinh thường khẽ phát ra, Bùi Dục như là nghe một câu chuyện cười, nhưng mà anh cũng không có ý định phản bác, mà nói theo lời cô: “Cho dù tôi vô lại, không phải em vẫn ngoan ngoãn tới đón tôi?"
"..."
Tịch Giai Giai trừng to mắt, đối với hành vi mặt dày của anh ta không còn gì để nói, nhưng mà anh ta nói sai sao? Không có, sự thật đúng là như thế, mặc dù cô không tình nguyện, nhưng vẫn phải tới.
"Sao thế, không phản đối?"
Nỗi nghẹn mấy hôm nay của Tịch Giai Giai dưới ánh mắt khinh miệt của anh ta hoàn toàn nổ tung, tia ý thức cuối cùng vọt ra: “Tôi đúng ra cũng không phải cam tâm tình nguyện, nếu như không phải anh uy hiếp tôi, anh nghĩ tôi sẽ đến sao? Cảm giác cao ngạo kia của anh kỳ thật cái gì cũng không phải, anh dùng quyền của mình áp bức một học sinh hai bàn tay trắng, anh không vô lại thì là cái gì!?"
Thanh âm rơi xuống, trong xe yên lặng, ngay cả tài xế ngồi trên ghế lái cũng ngừng thở.
Đấu võ mồm thì đấu võ mồm, nói như vậy là quá đáng không thể nghi ngờ.
Nếu như nói sắc mặt vừa rồi của Bùi Dục chỉ là khinh miệt, bây giờ có thể xem là âm trầm, đằng sau cặp mắt đào hoa là sự âm tàn, nhìn đến mức da đầu Tịch Giai Giai run lên.
Lúc thốt ra mấy lời nói, Tịch Giai Giai liền hối hận, đặc biệt là lúc nhìn thấy sắc mặt của người kia, thậm chí có cả xúc động muốn nhảy xe chạy thoát.
"Lão Lý." Bùi Dục nặng nề mở miệng, nhưng lại nói với lái xe phía trước: “Dừng xe ở cửa ngõ đằng trước."
Lão Lý nghe xong hiểu được lời này có ý, không khỏi nhìn liếc qua kính chiếu hậu, lửa giận đè ép quanh thân người đàn ông, nhìn ra là Bùi Dục thật sự giận rồi.
Mặc dù ông có chút thương cô bé Tịch Giai Giai này, nhưng thân là lái xe, ông không có chỗ nào có thể nói chen vào, đành phải yên lặng lái xe.
Sau khi xe chạy qua con đường lớn thì rẽ vào một cái ngõ nhỏ, mặc dù là buổi chiều, nhưng trong ngõ nhỏ có chút âm trầm, sau khi xe dừng lại, đáy lòngTịch Giai Giai sinh ra một loại cảm giác không an toàn.
Đặc biệt là Bùi Dục dặn dò lão lý một câu: “Ông xuống xe đi."
Sau khi cửa xe mở ra rồi đóng lại, trong xe chỉ còn lại có hai người, Tịch Giai Giai cảm thấy trái tim mình điên cuồng đập, cơ thể cô lập tức cứng ngắc, người bên cạnh dường như trở thành một dáng vẻ khác, so với lần đầu tiên gặp Bùi Dục ở Hồng Đỉnh còn khủng bố hơn.
"Anh, anh muốn làm gì... A!" Lời còn chưa dứt, cánh tay của Tịch Giai Giai đã bị bàn tay nóng như bàn ủi của người đàn ông cầm lấy, một giây sau, cả người cô đều bị túm tới, lúc cô chưa phản ứng lại kịp, thân thể cao lớn đè lại, mang theo một bóng đen lớn, hoàn toàn bao phủ cô bên dưới.
Xuất phát từ bản năng, cô điên cuồng huơ tay huơ chân, chỉ tiếc không gian ghế sau có hạn, mặc cho cô sử dụng hết sức giãy dụa cũng không được gì, chỉ một chớp mắt, cô bị nhốt chặt ở ghế sau.
Cổ tay bị nắm lấy đưa lên đỉnh đầu, hai chân cũng bị anh ta chặn lại, ngoại trừ con mắt và cổ, cô không còn chỗ nào có thể hoạt động được, bị khóa chặt.
Tịch Giai Giai sợ hãi nhìn người đàn ông trên người: “Bùi, Bùi Dục, anh bình tĩnh một chút..."
"Tôi rất tỉnh táo." Bùi Dục hoàn toàn khống chế không gian của cô, thậm chí còn có thể rảnh một tay, anh ta chậm rãi giật cà vạt ra để một bên, nút áo sơmi tùy ý cởi bỏ hai cái, lộ ra xương quai xanh khêu gợi, anh ta cười, nhưng cả người ngập tràn hơi thở thô bạo.
Tịch Giai Giai nhìn động tác của anh ta, dự liệu được thế này sẽ xảy ra chuyện này, bất an trong lòng dâng lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập: “Anh đứng dậy trước... Anh đứng dậy trước được không..."
"Không được." Người đàn ông không chút nghĩ ngợi từ chối, dập tắt chút suy nghĩ may mắn trong lòng cô. Bùi Dục thật sự tức giận, cuộc đời hơn ba mươi năm, lần đầu tiên bị người ta chỉ vào cái mũi mắng, cảm giác... Không được tốt lắm.
Nhìn cô bé mặt mũi hoảng sợ dưới người, giờ phúc này, toàn bộ sự thương hương tiếc ngọc trong lòng Bùi Dục biến mất, chỉ còn lại sự tức giận, sự tức giận này anh ta cũng không biết từ đâu ra, chẳng qua là anh ta thấy rõ ràng chưa làm cái gì, thậm chí còn rất khoan dung với cô, sao lại biến thành vô lại rồi?
"Không phải nói vô lại sao, vậy tôi sẽ cho em biết cái gì là vô lại chân chính.”
Nói xong, anh ta trực tiếp cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ hồng này, Tịch Giai Giai cắn chặt răng, không muốn để anh ta thực hiện được, hôn hai lần mà không được, cơn tức trong lòng Bùi Dục càng lớn, đưa tay bóp hai má cô, xông vào.
Đầu lưỡi linh hoạt không ngừng quấn lấy cô, Tịch Giai Giai hoàn toàn không thể chống đỡ, chỉ có thể trừng mắt bị động nhận lấy, mà đối với Bùi Dục lão luyện tình tường, cho dù đối phương không đáp lại, anh ta cũng có thể khơi sóng nước lên.
Tịch Giai Giai cả người ngây dại, thậm chí ngay cả hô hấp cũng quên, trong hơi thở đều là mùi của anh ta, mùi nước hoa thanh nhã mà cao quý xông vào trong mũi, như con người anh ta, cảm giác xâm lược rất mạnh.
Hơn mười giây qua đi, môi dưới đột nhiên bị cắn, cảm giác đau đớn truyền đến, Tịch Giai Giai phục hồi tinh thần lại, nghiêng đầu né tránh: “Ưm ưm ưm!"
Bùi Dục đứng dậy nhìn cánh môi sưng đỏ của cô, đưa tay mơn trớn, ngón cái đè xuống miết, tiện đà cúi người ập vào cái cổ trắng nõn.
Cảm xúc ướt át theo cổ xuống đến xương quai xanh, cuối cùng bị cổ áo vướng víu ngăn lại, Bùi Dục vốn chỉ là muốn hù dọa cô, lúc này lại thật sự có chút không thu lại được.
Từ trước đến nay anh chưa từng làm khó mình trong chuyện nam nữ, hiếm khi cao hứng như vậy, đầu nóng lên, cũng không suy nghĩ được nhiều, trực tiếp giật áo quần của cô ra.
Nội y màu vàng cam lộ ra, màu như vậy rất dễ thấy đen, nhưng làn da của cô bé thật sự quá trắng, hai đỉnh đồi được che lại như là đầu hũ.
Không khí lạnh lẽo lướt qua da, Tịch Giai Giai lập tức nổi một lớp da gà, cô thậm chí còn chưa kịp ngăn lại, nội y đã bị người đàn ông quen thuộc cởi ra...
Trên đám mây trắng nõn đỏ bừng lên, dù là nằm ngang cũng có thể nhìn ra được đường cong, bình thường không thấy cô mặc quần áo khêu gợi, không ngờ thứ nên có đều có.
Phần bí mật nhất của cơ thể lộ ra, Tịch Giai Giai lập tức choáng váng, cô sững sờ nhìn người đàn ông trên người mình, đối phương lúc này dường như chỉ chìm đắm bên trong tình dục, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cô.