Hai ông cháu im lặng nhìn nhau, đáy mắt cả hai đều toát lên vẻ kiên trì, không có nửa điểm chùn bước.
Bùi Dục biết rất rõ năng lực của hai ông cháu, nếu ông ta thật sự tiếp cận Tịch Giai Giai, đợi đến khi anh ngăn cản, mọi thứ cũng đã muộn rồi.
Cho dù là chuyện gì, Bùi Dục đều có thể đánh cược, đều có thể liều mạng, nhưng chỉ có duy nhất chuyện của Tịch Giai Giai, anh thật sự không đánh cược được, không liều mạng được.
Cô chỉ có một, nếu đánh mất, thật sự là không còn nữa.
Trầm mặc hồi lâu, Bùi Dục hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm ông cụ trước mặt, anh không hề nhìn thấy một tia hòa nhã dễ gần nào, chỉ có sự quật cường và bình tĩnh.
Anh nhìn chằm chằm đôi mắt già cỗi của ông ta, nói từng câu từng chữ: “Không phải ông vẫn luôn muốn tôi trở về kế thừa vị trí trong nhà hay sao? Chỉ cần ông đồng ý với tôi, đừng động vào Tịch Giai Giai, tôi sẽ nghe theo ông.”
Nhiều năm như vậy rồi, mặc dù Bùi Dục ở bên ngoài cũng luôn xử lý mọi chuyện của câu lạc bộ Hồng Đỉnh, nhưng suy cho cùng câu lạc bộ Hồng Đỉnh cũng chỉ coi như một hội sở mà thôi, các khách sạn năm sao dưới chướng đã tách khỏi chuỗi sản nghiệp xám xịt này rồi.
Nhưng nhà họ Bùi không giống như vậy, là một gia tộc lập nghiệp trong giới hắc đạo, đối với chuyện làm ăn đứng đắn, mặc dù ông cụ nhà họ Bùi nói sẽ không đến mức không chấp nhận được, nhưng ít nhiều cũng sẽ cảm thấy hơi lãng phí thời gian.
Chuyện trong nhà còn rất nhiều chuyện cần anh xử lý, thay vì ở bên ngoài làm những chuyện này, chi bằng về nhà còn hơn.
Phải kế thừa thì kế thừa, phải từ bỏ thì từ bỏ.
Nhưng những lời nghe có vẻ dễ dàng này đối với Bùi Dục mà nói lại vô cùng khó khăn, ban đầu ông ta bởi vì chuyện này mà phá hoại tình cảm của ba mẹ, bây giờ lại đến lượt anh, không hề thay đổi, vẫn y hệt như cũ.
Nghe vậy, ông cụ ngược lại rất sửng sốt.
Thật ra trước khi Bùi Dục đến, ông ta đã từng nghĩ, chuyện này tuyệt đối sẽ không có nửa phần nhượng bộ, vỗn dĩ khoảng thời gian này, ông ta đã nhẫn nhịn lắm rồi, cho nên đang muốn tìm cơ hội nào đó để nói chuyện tử tế, rõ ràng, nhưng không ngờ cơ hội này lại đến nhanh như vậy.
Ông ta đã chuẩn bị tốt rồi, tuyệt đối sẽ không dao động, nhưng khi nghe thấy những lời anh nói, ông ta vẫn khó tránh khỏi do dự.
Phải biết, ông ta đã bao nhiêu lần bảo Bùi Dục trở về kế thừa sản nghiệp của gia đình, nhưng anh luôn nghe đến một nửa đã cắt ngang, đừng nói là muốn, ngay đến cả nói cũng không cho nói thêm.
Ông ta biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào trong lòng anh, tuyệt đối sẽ không mở rộng trái tim, nhưng anh lại nói đồng ý, thật sự đáp ứng.
Ông ta có nên đồng ý hay không đây?
Ông cụ nhíu chặt mày, rất muốn nói không, ông ta không cần một người vì phụ nữ mà phải miễn cưỡng đến lãnh đạo công ty, nhưng nghĩ đến đó, những lời này lại không thể nói ra được.
Vỗn dĩ trong lòng, ông ta rất mong muốn Bùi Dục có thể kế thừa sản nghiệp của gia đình, bởi vì con trai ông ta không đáng tin, cho nên cũng chỉ có thể dựa vào cháu trai mà thôi.
Nếu không, nhiều năm như vậy, uy tín của nhà họ Bùi cũng không thể nào bằng những gia đình khác được.
Do đó, ông ta chuyển sang giọng nói nhã nhặn hơn, hỏi một câu: “Cái gì cũng nghe theo ta? Cháu chắc chắn chứ?”
Bùi Dục nghĩ không cần nghĩ ngợi, lập tức gật đầu: “Vâng, chắc chắn.”
Ông cụ nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của anh, nghĩ một lát rồi nói: “Như vậy đi, cháu trở về kế thừa sản nghiệp gia đình, mọi chuyện đều bàn bạc với ta, đều nói rõ với ta, ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không động đến Tịch Giai Giai.”
Kế thừa sản nghiệp gia đình.
Mấy chữ này rơi vào đáy lòng Bùi Dục, cũng không khiến anh bất ngờ, nhưng khi những chữ vô cùng quen thuộc này xuất hiện trước mắt mình, trong lòng anh vẫn sẽ hơi chướng ngại.
Không biết là vì bóng ma hồi nhỏ, hay là vì quan hệ của ba mẹ, đối với anh mà nói, kế thừa không chỉ đại diện cho việc tiếp nhận một công việc, hay là trở về vị trí nào đó, mà hơn cả nó giống như một thỏa hiệp bất đắc dĩ, anh còn chưa từng hòa giải với chính mình, cho dù chấp nhận trở về, thì chẳng qua cũng chỉ là một sự giày vò khác.
Nhưng bây giờ, anh không có sự lựa chọn, vì Tịch Giai Giai, anh chỉ còn cách đồng ý.
“Chỉ cần ông đồng ý với tôi, không động vào Tịch Giai Giai, tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời.” Mọi điều kiện tiên quyết anh đưa ra đều xoay quanh Tịch Giai Giai.
Mặc dù ông cụ nhà họ Bùi rất không hài lòng việc anh cố chấp với tình cảm nam nữ, nhưng cũng biết cái gì nhẹ cái gì nặng, trong khoảng thời gian này mà nói, có thể khiến Bùi Dục trở về gia tộc, kế thừa sản nghiệp, cũng chỉ có cơ hội này mà thôi.
Cô gái đó lúc nào cũng có thể giải quyết được, nhưng Bùi Dục thì không phải lúc nào cũng có thể trở về.
Nghĩ đến điều này, ông ta cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: “Được, ta cho cháu thời gian ba ngày, bàn giao lại những chuyện, câu lạc bộ Hồng Đỉnh có thể giữ lại, còn về phần những sản nghiệp khác, tốt nhất cháu nên tìm người tiếp quản đi.”
Bùi Dục nghe vậy, không hề có chút cảm xúc quá lớn nào, chỉ có điều biểu cảm vô cùng lạnh lùng, thâm trầm, nhưng chỉ cần anh đã nói ra, chỉ cần anh đã đồng ý thì anh sẽ chuẩn bị tốt chấp nhận mọi thứ.
“Được.”
Ông cụ đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới, bỗng thở phào: “Vậy trưa nay, ta gọi chú hai cháu về, cùng nhau ăn cơm, cháu cũng có thể tìm hiểu một chút với chú hai về tình hình trong nhà bây giờ.”
Bùi Dục âm thầm cắn răng: “Được.”
Tin tức anh tách ra khỏi công ty rất nhanh đã truyền ra ngoài, người bình thường thì không biết, nhưng những người trong giới, cho dù là biến động nhỏ cũng sẽ gây nên sự chú ý.
Lục Hi gọi điện thoại đến: “Bùi Dục, gần đây xảy ra chuyện gì thế?”
Làm bạn bè, anh em với nhau bao nhiêu năm, giữa hai người cũng không cần phải vòng vo tam quốc.
Bùi Dục nghe ra được sự lo lắng trong lời nói của Lục Hi, nhưng so với Lục Hi, anh lại bình tĩnh hơn nhiều: “Tôi đã tiếp quản sự nghiệp của gia đình, sau này sản nghiệp cá nhân của tôi, ngoại trừ câu lạc bộ Hồng Đỉnh, có lẽ đều sẽ giao cho người khác quản lý.”
Lục Hi nhíu mày: “Ai?”
“Không biết, người quản lý chẳng hạn.”
“…” Lục Hi nặng nề thở ra một hơi, cuối cùng phát hiện chuyện này có gì đó không bình thường: “Ngay đến cả tìm người thay thế mà cậu cũng chưa làm ổn thỏa, vậy vì sao lại đột nhiên đưa ra quyết định như vậy?”
Cổ họng Bùi Dục hơi khô rát: “Trong nhà có sắp xếp.”
Trong nhà?
Lục Hi càng không thể tưởng tượng được, anh biết Bùi Dục luôn không phải một người sẽ vì sắp xếp của gia đình mà thỏa hiệp, nếu không thì, nhiều năm như vậy, Bùi Dục cũng sẽ không làm căng với gia đình như thế.
Ngữ khí của Lục Hi lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Bùi Dục, có phải cậu xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
“Tôi không sao, chỉ có điều tình hình bây giờ thay đổi, tôi phải trở về tiếp quản trước.”
Cho dù không có Tịch Giai Giai, ông cụ cũng sẽ tìm mọi cách bắt anh trở về, chỉ là so với bây giờ, sẽ không bị động như vậy mà thôi.
Cho nên anh có thể xảy ra chuyện gì chứ, từ thời khắc sinh ra, anh nên làm gì, cần làm gì đều đã được sắp đặt xong hết cả rồi.
Thật sự không có cách nào thay đổi được.
Lục Hi không tin lý do có vẻ thờ ơ, thoải mái này của Bùi Dục: “Bùi Dục, nếu như cậu còn coi tôi là anh em, là anh trai, thì hãy nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bùi Dục đã bỏ biết bao tâm huyết kinh doanh câu lạc bộ Hồng Đỉnh, bây giờ lại nói chuyện gì cũng không có, Lục Hi tuyệt đối không tin.
Cho dù xảy ra chuyện gì, Lục Hi cũng muốn giúp Bùi Dục, mới mới là nguyên nhân chính.
Thế nhưng, sau khi nghe được câu trả lời của Bùi Dục, mọi thứ đều sáng tỏ, Lục Hi cũng hiểu rõ, chuyện này căn bản không phải là chuyện anh có thể giúp được…
Chỉ nghe thấy giọng nói của người đàn ông, bỗng chốc trở nên khàn khàn: “Ông cụ không đồng ý tôi và Tịch Giai Giai ở bên nhau, điều kiện để ông ta không động đến cô ấy là tôi phải về nhà.”