Nhưng là người thực vật mà tốt à?
Chỉ là vẫn còn nhịp tim và nhịp thở mà thôi, lại cũng không cách nào mở miệng nói chuyện, mở mắt ngắm nhìn.
Thẩm Dĩnh nghĩ đến cô bé vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu xuất hiện trước mặt mình cách đây không lâu kia, vành mắt lập tức đỏ hoe.
Lục Hi giơ tay lau nước mắt giúp cô: “Không muốn nói cho em biết chính là sợ em khóc.”
“Kết quả như vậy làm sao khiến cho người ta tiếp nhận được đây...” Ngay cả cô cũng vậy, cô không dám nghĩ đến tâm trạng của Mã Thiên Xích sẽ như thế nào nữa.
“Anh ta ngất rồi, bác sĩ vừa tiêm thuốc an thần xong.” Lục Hi nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cô, nhàn nhạt nói.
Thẩm Dĩnh lại càng cảm thấy khó chịu hơn, đặc biệt khi nghĩ đến phần lớn nguyên nhân dẫn đến những thứ này là bởi vì Thẩm Tiếu, áy náy đến cùng cực.
“Đối phương nhắm vào Mã Thiên Xích, bắt cóc Thẩm Tiếu cũng là để uy hiếp anh ta, em không cần tự trách mình như vậy.” Trong lòng Lục Hi cũng khó chịu, lại không muốn nhìn Thẩm Dĩnh tự trách: “Dĩnh Dĩnh, đối với loại người như anh và Mã Thiên Xích mà nói, đi đến cuối cùng với người mình yêu đều không phải là chuyện dễ gì, có đôi khi muốn yêu lại phát hiện người đã không còn nữa, khó khăn lắm anh mới vượt qua được tất cả, đối với anh quý trọng người trước mắt là chuyện quan trọng nhất.”
Nhìn Mã Thiên Xích và Đường Uyển đứng giữa ranh giới sống chết, Lục Hi có loại cảm giác đồng cảm, cũng càng muốn quý trọng Thẩm Dĩnh hơn, dù sao không có cái gì may mắn hơn so với người yêu ở bên cạnh.
Thẩm Dĩnh đối diện với cặp mắt đen thâm tình mà chôn giấu vẻ yếu ớt kia, nén nước mắt mỉm cười: “Em hiểu.”
Vào ngày thứ năm thì Đường Uyển chuyển viện, tình trạng cơ thể của cô ấy đã ổn định, La Quyết Trình hi vọng bệnh viện La thị có thể tham gia điều trị cho cô ấy, dù sao ở trong nước, bệnh viện La thị đã được coi là bệnh viện tiên tiến nhất rồi.
Mặc dù khi đối mặt với Lục Hi và La Quyết Trình, Mã Thiên Xích cảm thấy rất lúng túng, nhưng dù sao mạng người quan trọng, còn liên quan đến Đường Uyển, anh ta cũng không nghĩ nhiều thêm nữa mà đồng ý ngay.
Bây giờ không phải là lúc lên mặt.
Sau khi Đường Uyển thuận lợi chuyển đến bệnh viện La thị, lúc này La Quyết Trình mới thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng sẽ xuất hiện một vài điều bất trắc, anh ta cử chuyên gia tốt nhất đến, gần như là hội tụ hết chuyên gia khoa não và chuyên gia khoa thần kinh xuất sắc nhất trong ngoài nước tại nơi này.
Tình trạng của Đường Uyển như vậy, không hề lạc quan, chỉ cần là người hiểu về y nhìn kết quả kiểm tra là biết, với tình trạng bây giờ của cô, nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn và tỉnh lại là vô cùng khó khăn, khó khăn này không chỉ là ở mặt kỹ thuật, lại càng giống như chiến đấu vượt qua cực hạn của cơ thể con người hơn.
Đầu của cô ấy bị va chạm mạnh như vậy, trên thực tế mô não gần như rơi vào trạng thái ‘ngủ đông’, muốn tỉnh lại là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ.
Các chuyên gia chia ra làm ba người một tổ, đều đưa ra rất nhiều phương án, nhưng xem xét thấy tính thành công không cao, bởi vậy cũng đều gặp trở ngại, Đường Uyển chỉ có thể nằm trong phòng bệnh dựa vào máy móc duy trì dấu hiệu sinh tồn cơ bản mà thôi.
Lục Hi biết được một số tiến triển từ chỗ La Quyết Trình, khiến anh bất ngờ là, liên tiếp nhiều ngày như vậy, thế mà Mã Thiên Xích chưa từng hỏi một câu liên quan đến bệnh tình cô.
Nhưng mà nghĩ lại, một người đàn ông thông minh tuyệt đỉnh là thế, thấy nhiều chuyên gia như vậy rồi mà vẫn bó tay hết cách, chắc chắn đã nghĩ ra được kết quả là không tốt rồi, dứt khoát không hỏi, âu vẫn còn có chút hi vọng.
Một tuần rồi Đường Uyển không đến trường cũng không về nhà, rốt cuộc cũng không giấu được Vương Thu Phương và Đường Lỗi bên kia, đành phải để cảnh sát đi thông báo cho người nhà.
Xế chiều hôm đó biết được tin tức, Vương Thu Phương và Đường Lỗi lập tức đến bệnh viện, mẹ con hai người xông vào phòng bệnh, nhìn thấy cô bé đeo mặt nạ dưỡng khí, cơ thể bị vô số ống dài cắm vào nối liền với thiết bị máy móc nằm trên giường bệnh, đau đớn rơi nước mắt.
“Uyển Uyển à, con làm sao vậy, sao mà mới đó thôi đã biến thành thế này rồi...” Sắc mặt Vương Thu Phương trắng bệch, vô số nước mắt nóng bỏng lăn ra từ trong khóe mắt già nua, bà cúi đầu ngồi cạnh giường khóc đến mức không ngồi nổi nữa, cả người quỳ rạp trên mặt đất.
Nhớ đến vừa rồi khi nhận được điện thoại của cảnh sát, trong điện thoại người kia nói với bà rằng con gái của bà vì hành động dũng cảm trong vụ án bắt cóc, bị bọn bắt cóc bắt đi, không may bị thương nặng, bây giờ đang nằm trong bệnh viện, mạng sống không đáng ngại, nhưng lại trở thành người thực vật tạm thời.
Trên đường đến, trong lòng Vương Thu Phương đều thấp thỏm không yên, bà không ngừng lẩm bẩm, chắc chắn đây không phải là sự thật, chắc chắn là cảnh sát nhầm hoặc là bệnh viện nhầm rồi, con gái của bà thông minh như vậy, ngoan ngoãn như vậy, sao có thể bị bọn bắt cóc bắt đi chứ?
Mãi đến khi trước khi vào cửa, Vương Thu Phương vẫn luôn ôm lấy suy nghĩ may mắn này, nhưng khi ánh mắt của bà chạm đến con gái không có sức sống, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, trong lòng ‘rầm rầm’ sụp đổ, cả người đều suy sụp.
Con gái ngoan ngoãn đáng tự hào nhất của bà, mới nhoáng cái mà đã biến thành thế này, bảo bà sao có thể không đau lòng đây!
“Khó khăn lắm con mới vượt qua được, khó khăn lắm mới được quay về trường học... ông trời ơi, sao ông lại nhẫn tâm trừng phạt con tôi thế này, nó đã làm sai điều gì mà phải chịu báo ứng thế này, tôi chịu thay nó hết, tôi cầu xin ông...” Vương Thu Phương đau lòng gần chết, tiếng khóc thê thảm như dao găm găm chặt vào lòng người. Vương Thu Phương đau lòng khóc lóc, tiếng khóc thê thảm như dao găm đâm vào lòng người khác
Mỗi chữ mỗi câu của bà đều bắt nguồn từ nỗi buồn và bi thương của một người mẹ, khiến người nghe đau lòng người gặp rơi lệ.
So với Vương Thu Phương suy sụp như núi lở, Đường Lỗi lại rất bình tĩnh, từ khi vào phòng đến giờ, cậu đứng ở cuối giường không hề động đậy, thiếu niên cắt tóc rất ngắn, làn da bị mặt trời khi huấn luyện quân sự chiếu cho rám đen, không nhìn ra được điều gì trên khuôn mặt căng cứng đó, chỉ là nhìn kỹ sẽ phát hiện ra dấu vết.
Hai tay buông thõng xuống hai bên người của thiếu niên đang siết chặt lại, bởi vì dùng sức quá nhiều mà cánh tay khẽ run lẩy bẩy, bờ môi cũng vì chấn động mà chuyển sang màu xanh tím, càng đáng sợ hơn chính là cặp mắt như sắp nứt ra kia, trừng lớn đến cực hạn, con ngươi co rút lại, tròng mắt trắng dã chứa đầy tơ máu màu đỏ nổi bật.
Cả người giống như bị thứ gì đó đè nén, giống như lập tức sẽ nổ chết.
Tất cả sự chú ý của hai người đều đặt lên người đang nằm trên giường bệnh, Mã Thiên Xích đứng ở bên cạnh lại giống như không khí.
Đường Lỗi không thể tin được chị gái chăm chỉ cố gắng của mình đang sống sờ sờ, cũng chỉ thoáng cái thôi mà đã nằm trên giường bệnh, không thể nói chuyện cũng không thể cử động, thậm chí không thể mở mắt ra nhìn bọn họ.
Cậu vẫn chưa kiếm được tiền để báo đáp chị, tại sao có thể như vậy...
Đường Lỗi không thể tin nổi, cũng không muốn tin.
“Chị không sao.” Bỗng nhiên thiếu niên lên tiếng, giọng nói khàn khàn giống như người đã đi trong sa mạc năm ngày.
Vương Thu Phương tựa như không nghe thấy, cả người điên loạn ghé vào bên giường bệnh khóc nức nở.
Tiếng khóc thê thảm của bà lọt vào tai thiếu niên, giờ khắc này, Đường Lỗi cũng không quan tâm bà là mẹ mình nữa, không chịu nổi rống lên: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, chị vẫn chưa chết đâu, chị sẽ không sao!”
Chỉ là sau khi gầm nhẹ, đáy mắt cậu lại dâng lên làn sương mờ nhạt.
Cậu gắng gượng chịu đựng, đè nén, làm thế nào cũng không chịu bật khóc.
Chị của cậu vẫn chưa chết, vẫn còn sống, cậu sẽ không khóc đâu.