Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên phần gáy bị một luồng sức mạnh kéo lại, bóng hình màu đen trước mặt cúi xuống, không kịp phản ứng, đôi môi đã bị hôn xuống.
Anh tấn công vô cùng mạnh mẽ, cái tay còn lại ôm lấy ngang lưng ép cô lui về phía sau, đè cả người cô lên trên tường.
Sau lưng dựa vào tường, cuối cùng Tịch Giai Giai đã tìm được một điểm chống đỡ, cô trừng to mắt nhìn người trước mặt.
So với sự lúng túng của cô, Bùi Dục lại nhắm mắt, lông mi khẽ run, khi hôn xuống hơi dùng sức, răng đập vào môi, nhưng anh cũng không quan tâm, không ngừng thăm dò dây dưa với đầu lưỡi của cô, hôn càng sâu hơn.
Sao bỗng nhiên anh...
Tịch Giai Giai cảm thấy hơi không chịu nổi nụ hôn nồng nhiệt bất ngờ này, nghiêng đầu muốn né tránh lại bị bàn tay của anh giữ chặt, nửa người anh như dính sát vào, nóng rực đến mức sắp bốc cháy.
“Bùi, Bùi Dục...” Tịch Giai Giai không chống đỡ nổi, còn chưa thoát khỏi sợ hãi khi đối mặt với ông cụ vừa rồi, bỗng nhiên thân thiết thế này, cô cảm thấy không biết phải làm sao.
Nhưng Bùi Dục lại không hề có ý định bỏ qua cho cô, được voi đòi tiên mà tìm kiếm nhiều hơn nữa.
Trong lòng anh có quá nhiều cảm xúc, không cách nào dùng lời nói để diễn tả, nhất định phải làm gì đó, đôi mắt nóng rực tựa như có lửa thiêu đốt, anh nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của mình.
‘Thình... thịch...”
Tiếng đập ngày càng nhanh, đập vào màng nhĩ anh, khiến máu nóng cả người anh không ngừng chảy xuống tay chân, máu nóng giống như đang ma sát mới mạch máu, như có thứ gì đó muốn xông ra khỏi cơ thể.
Bùi Dục không kiềm chế được, anh khát vọng cô, chỉ có Tịch Giai Giai mới là liều thuốc tốt cho anh.
Nhắm mắt lại, hôn cô, trước mắt hiện ra dáng vẻ cô dũng cảm đứng trước người mình vừa rồi, cô sợ hãi đến nhường nào, anh biết.
Bởi vì bàn tay bị anh siết chặt trong lòng bàn tay mình kia, lạnh toát.
Nhưng dù như vậy, giây phút ấy cô vẫn lựa chọn bảo vệ anh.
Ba mươi ba năm cuộc đời, đối với Bùi Dục, ông cụ không chỉ là một người ông đơn giản, ông ta tượng trưng cho rất nhiều rất nhiều điều.
Tượng trưng cho tuổi thơ tràn đầy tiếc nuối và lạnh lẽo của anh, tượng trưng cho trách nhiệm và yêu cầu vô tận, tượng trưng cho người can thiệp vào mỗi một sự lựa chọn trong cuộc đời anh...
Từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện, ông cụ đã rèn luyện anh, loại rèn luyện này không phải hoàn thành bao nhiêu bài tập, học được bao nhiêu kỹ năng, mà chính là luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, một loại huấn luyện không có tình người.
Một ngày rồi lại một ngày huấn luyện thế này khiến Bùi Dục gần như chết lặng, mãi đến khi ba mẹ cũng vì thế mà phải chịu khó khăn trắc trở, Bùi Dục mới bắt đầu nảy sinh cảm xúc khác – đó là hận.
Nhưng cho dù hận, vẫn là một loại tra tấn, nếu như có thể chỉ hận thôi thì cũng là một loại giải thoát, nhưng anh không thể, cảm xúc và lí trí đan xen lẫn nhau, mỗi ngày đều đang hành hạ anh.
Thoáng cái, đã nhiều năm như vậy trôi qua.
Nhưng cho dù Bùi Dục có buồn phiền thế nào đi nữa thì cũng sẽ không thật sự ra tay động đến ông cụ, thứ được rèn luyện từ nhỏ rèn luyện từ trong xương cốt kia đã không cách nào thay đổi.
Nhưng bây giờ, bỗng nhiên bên người xuất hiện một người, cô bằng lòng đứng lên trước anh, chống lại ông cụ vì anh.
Tình cảm này, cao hơn cả cảm động, không lời nào có thể hình dung.
Tịch Giai Giai cảm nhận được cảm xúc không có nơi nào gửi gắm kia của anh, dần dần cũng ngoan ngoãn tựa vào ngực anh, không giãy giụa chống cự nữa.
Mặc dù không biết vì sao tâm trạng của anh lại lên xuống mãnh liệt như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, ít nhiều cũng có thể đoán ra phần nào.
Nhất định cuộc sống của anh rất khổ cực, nếu không cũng không vì chuyện nhỏ xíu như vậy mà xúc động.
Trong nhà cô chỉ là không có tiền, nhưng cho đến bây giờ Đường Lệ Quyên và Tịch Hướng Vinh đều cố gắng dành những điều tốt đẹp nhất cho cô, nhưng Bùi Dục lại trái ngược với cô, ngoài tiền ra thì anh không có gì cả.
Hôn đến mức động tình, Bùi Dục ôm cô về phòng ngủ tầng hai, điện thoại di động yên lặng đặt ở giữa giường, anh giơ tay quét một cái, điện thoại rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng vang trầm thấp.
Cả người Tịch Giai Giai đều rúc trong lồng ngực anh, hoàn toàn giao phó bản thân mình cho người đàn ông này.
Thích một người chính là không muốn giữ lại chút nào, chính là muốn cho anh tất cả những gì mình có.
Dù bây giờ anh không nói gì nhưng Tịch Giai Giai có thể hiểu được tình cảm này.
Lần này Bùi Dục vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có mấy lần làm cô bị đau, nhưng Tịch Giai Giai không nói gì, cam tâm tình nguyện thừa nhận tình cảm khó mà kiềm chế lúc này của anh.
Sắc trời ngoài cửa sổ lặng lẽ không một tiếng động tối xuống, cuối cùng, anh nằm ở sau lưng cô, giọng nói khàn khàn khiến người ta đau lòng: “Nói, em yêu anh.”
Tịch Giai Giai chống đỡ cơ thể, lời thổ lộ xúc động tuôn ra theo nhịp thở hổn hển: “Em yêu anh.”
“Gọi tên của anh.”
“Bùi Dục...” Mặt cô đỏ như hoa đào, nhắm mắt lại, một tiếng lại một tiếng: “Bùi Dục, Bùi Dục...”
Mỗi tiếng gọi giống như muốn tiến vào trong lòng anh, vừa mới thả ra, anh lại kéo cô vào trong lồng ngực mình, khóe mắt hơi ẩm ướt: “Đừng rời bỏ anh.”
Tịch Giai Giai giơ tay xoa khuôn mặt của anh: “Chỉ cần anh không buông tay, em sẽ không rời xa anh.”
Cô không có chút vốn liếng nào, người xinh đẹp hơn cô có rất nhiều, người thông minh xuất sắc hơn cô cũng không ít, nếu nói cô đặc biệt nhất ở đâu, có lẽ là sự quyết tâm khi quyết định rồi sẽ không dễ dàng thay đổi.
Đối với Bùi Dục, cô đã chắc chắn rồi thì sẽ không dễ dàng buông tay.
Bùi Dục ôm chặt lấy cô, đầu đặt tại hõm vai cô, hôn xuống đầu vai cô, nhưng đáy lòng lại trống trải không thể nói ra được.
Lời của ông cụ giống như một cái gai đâm vào trong máu thịt anh, chỉ cần vừa nghĩ đến đã thấy đau đớn không cách nào coi nhẹ.
Hài người lăn lộn đến tám rưỡi, sau khi tắm rửa, Bùi Dục cho đầu bếp của biệt thự chuẩn bị đồ ăn đưa đến.
Cá bơn hấp, tôm nõn xào mùi tây, thịt bò xào măng, nấm xào tái và canh vịt, bốn món một canh đơn giản, đều khá là thanh đạm dễ ăn.
Trưa nay Tịch Giai Giai không ăn cơm, bây giờ rất đói, lúc này cũng không đoái hoài đến hình tượng hay không có hình tượng gì nữa, gắp thức ăn bỏ vào miệng, tốc độ nhai nuốt cũng nhanh hơn nhiều so với bình thường.
Bùi Dục nhìn thấy dáng vẻ ăn như gió cuốn may bay của cô, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên khẽ nở nụ cười.
Từ sau khi ông cụ Bùi rời khỏi, người này vẫn cứ sầm mặt, chợt nghe thấy anh cười, Tịch Giai Giai nhìn lại: “Cười cái gì?”
“Cười em còn có tâm trạng ăn cơm.”
Anh vốn cho rằng cho dù Tịch Giai Giai có thể chịu được áp lực, nhưng chắc chắn không phải là dáng vẻ không sao cả thế này, bây giờ xem ra, là mình đã xem nhẹ cô rồi.
Cũng có thể nói, bởi vì cô không hiểu rõ tính cách và toàn bộ thực lực của ông cụ Bùi, nên mới có thể không quan tâm như vậy.
Tịch Giai Giai cầm bát cơm, nuốt hết đồ ăn trong miệng rồi mới nói: “Vậy em phải tỏ ra như thế nào? Không ăn không uống sao?”
Bùi Dục khẽ lắc đầu, cũng không thật sự muốn nói điều gì.
Cô không biết cũng tốt, ít nhất gánh nặng trong lòng sẽ nhẹ hơn, những vấn đề này, vốn không nên hành hạ cô.
Thấy dáng vẻ không chịu nói gì của anh, Tịch Giai Giai mím môi, đặt bát đũa trong tay xuống, giọng điệu nghiêm túc: “Bùi Dục, em biết anh đang lo lắng cái gì, cũng biết bây giờ em cam đoan với anh, chắc chắn anh sẽ cảm thấy rất trẻ con, nhưng từ sâu trong đáy lòng em muốn đi tiếp cùng anh, em biết rất khó, nhưng em sẽ không buông tay, lần này anh tin tưởng em, được không?”
Anh khẽ nhíu mày: “Không phải anh không tin em.”
“Vậy thì vì sao?”
Lông mi dày rậm của người đàn ông rủ xuống mí mắt, ngăn cản cảm xúc nơi đáy mắt, cổ họng nuốt khan, khô khốc căng cứng.