100 Cách Cưng Vợ

Chương 623: Chương 623: Cô dâu đẹp nhất




Thẩm Dĩnh cũng chỉ khẽ cười: “Vẫn là cô trang điểm đẹp.”

Vì vậy, chuyên gia trang điểm càng cẩn thận và tỉ mỉ, kết quả của việc làm việc nghiêm túc chăm chỉ đương nhiên là hiệu quả công việc được tăng lên gấp đôi, nhìn vào khuôn mặt đơn thuần, thanh nhã nhưng lại không quá trang trọng trong gường, Thẩm Dĩnh có chút thất thần.

Nhớ lại cuộc nói chuyện với Đào Ly Hinh tối hôm qua, đêm trước ngày kết hôn, đương nhiên phải về nhà một chuyến, nói đến chuyện kết hôn lần này, cô còn nói không hề có cảm giác hồi hộp.

Đào Ly Hinh chỉ mỉm cười nói là vẫn chưa đến lúc hồi hộp, đợi đến lúc mặc váy cưới, đứng ở khách sạn, lúc đấy mới có cảm giác.

Bây giờ, Thẩm Dĩnh cảm thấy cảm giác này đã, bởi vì vẫn chưa mặc váy cưới, nhưng lòng bàn tay cô đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Sau khi trang điểm xong, nhà tạo mẫu tóc làm cho cô một kiểu tóc rất tinh xảo, bên trên cùng còn cố định một chiếc vương miệng bằng kim cương, mỗi một sợi tóc đều ở đúng vị trí, và chiếc vương miệng kia đang tỏa sáng.

“Lúc nữa, khi tiến vào hội trường, cô phải bước đi ổn định một chút, đừng quên chiếc vương miệng trên đầu.” Nhà tạo mẫu tóc vừa cố định lại chiếc vương miệng, vừa không quên nhắc nhở cô: “Cái này làm từ kim cương thật, nhưng rất nặng!”

Thẩm Dĩnh khẽ lắc đầu cũng cảm nhận được sức nặng của nó, thật sự không phải là nói đùa mà.

Lúc này, cánh cửa phòng thay đồ đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, những người trong phòng đều sững sờ, một cô gái nhỏ đứng ở cửa, mở một khe nhỏ, thò đầu ra, vừa nhìn thấy là Phùng Tuyết Du mới cho qua.

Phùng Tuyết Nhu mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời, kiểu váy thắt eo không tay, không trang trí quá nhiều, vô cùng tranh nhã, cô ấy chỉ trang điểm một chút, tô son màu nude, sợ là sẽ đoạt mất sự nổi bật của cô dâu, nhưng ngay cả như vậy cũng không che giấu được vẻ đẹp tự nhiên của cô ấy.

Cô ấy đi vào, liếc nhìn cô gài nhỏ: “Sao vậy, giống như đang đề phòng trộm vậy.”

“Cậu nói đúng đó.” Thẩm Dĩnh bất lực cười: “Sợ Lục Hi đột nhiên xông vào.”

“Ồ, tôi nói mà.” Phùng Tuyết Du nhún vai, không hề cảm thấy bất ngờ, dựa vào mức độ nhiệt tình của Lục Hi đối với cô bây giờ, xông vào trong phòng hay cái gì đó đều có thể xảy ra.

Cô ấy nhìn người phụ nữ khuôn mặt có chút căng thẳng ở trong gương, rất thích thú nói: “Hồi hộp sao?”

Thẩm Dĩnh cong môi: “Cậu đừng trêu tớ.”

“Được rồi được rồi.” Phùng Tuyết Du ngồi trên chiếc ghế sofa đơn ở bên cạnh: “Cũng không biết là ai, tối hôm trước còn la hét nói là không hồi hộp, để tớ xem xem lát nữa nên sâu khấu cậu có biểu hiện như thế nào.”

“Cậu đúng là thích gây chuyện mà.”

Phùng Tuyết Du chỉ mỉm cười, không bác bỏ, ánh mắt nhìn sang chiếc váy cưới được treo ở tủ bên cạnh.

Toàn bộ chiếc váy cưới được bọc trong một lớp vải màu be, sợ sẽ bị bẩn, lễ phục khá nặng, bên trên có rất nhiều thạch anh và kim cương được thêu bằng tay, phải hai người mới có thể lấy được chiếc váy cười này từ trên kệ xuống.

Stylist đang cẩn thận mang chiếc váy cưới đến phòng thay đồ bên cạnh: “Cô Thẩm, sắp đến giờ rồi, thay váy cưới thôi.”

Thẩm Dĩnh đứng dậy đi theo stylist, nhìn thấy tấm vải che màu be được nhấc lên, những viên pha lên trên váy cưới phản chiếu, sáng lấp lánh, cô biết chiếc váy cưới này bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể hoàn thành được, lúc trước có thử qua, nhưng hôm nay trong một bầu không khí như vậy, dường như nó lại càng thiêng liêng hơn.

“Chiếc váy cưới này là chiếc váy cưới đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy từ khi vào nghề đến bây giờ.” Stylist cũng tấm tắc khen ngợi, chỉ cần nhìn vào là có thể cảm nhận được người đàn ông đã bỏ bao nhiêu nhân sự và vật chất vào chiếc váy này.

Nhiều người giàu có tổ chức đám cưới vô cùng lớn, nhưng váy cưới chỉ cần phải có thương hiệu, dù sao bọn họ chỉ cần để người ngoài nhìn vào là được.

Có thể nhờ một nhà thiết kế nổi tiếng tự tay làm, không chỉ tốn tiền mà còn phải tốn bao nhiêu thời gian mới làm ra được, không phải là người nào cũng có thể làm được.

Loại việc này, chính là biểu hiện của việc thực sự yêu một người.

Ngay cả Phùng Tuyết Du cũng không kiềm chế được mà cảm thán: “Woa, tổng giám đốc Lục nhà cậu thật sự trả giá rất lớn nha? Chiếc váy cưới này thật sự rất tuyệt vời!”

Trong lòng tất cả cô gái đều có những khát khao và mong ước với đám cưới của mình, nếu như nói điều mơ mộng nhất trong đó có lẽ chính là bản thân được mặc một chiếc váy cưới trắng tinh như thế này, Thẩm Dĩnh cũng từng tưởng tượng ra, nhưng tưởng tượng của cô không được đẹp như hiện thực.

Phùng Tuyết Du từ trước đến giờ là một người chưa từng ngưỡng mộ điều gì, giờ phút này, cô ấy lại có chút mong chờ ngày cưới của mình và Lưu Sinh Yên.

Anh ấy cũng sẽ dành tặng cho mình một chiếc váy cưới đẹp như vậy chứ?

Stylist cùng với một đồng nghiệp khác vô cùng cẩn thận mặc chiếc váy cưới lên người cô, bên trong Thẩm Dĩnh mặc một chiếc áo bara màu trắng, chiếc váy cưới quá nặng đề phòng làm xước da.

Thẩm Dĩnh nhìn chằm chằm vào mình trong gương, ánh mắt gần như không thể rời khỏi chiếc váy cười, cô cảm thấy trọng lượng ngày càng nặng, đến khi mặc xong, stylist nhón chân lên cố định khăn che mặt màu trắng.

Cô không thể di chuyển một cách dễ dàng, nhưng cũng không muốn di chuyển, bởi vì chỉ cần đứng như thế cũng đủ khiến người khác chấn động rồi.

32 năm cuộc đời, Thẩm Dĩnh chưa bao giờ cảm thấy mình xinh đẹp giống như một nàng tiên, từ trước đến giờ cô không để ý đến ngoại hình, chẳng qua cảm thấy nhìn được là được rồi.

Trước kia, đã từng có một cuộc hôn nhân, lúc đó cô chưa đến 20 tuổi, cô vẫn chưa quen biết Lục Hi, Đoàn Trí Thiên chỉ thuê một chiếc váy cưới giá rẻ từ cửa hàng váy cưới ném cho cô, cô đã từng coi nó như kho báu.

Cô không quan tâm đến hình thức, nhưng bây giờ trên người đang mặc một chiếc váy cưới khiến mọi người vừa nhìn đã rung động, không thể không thừa nhận, cô càng cảm thấy hạnh phúc.

Bởi vì cô biết, đằng sau chiếc váy này là một người đàn ông luôn sẵn sàng nắm lấy tay cô, sẵn sàng hao tổn tâm sức chỉ vì muốn làm cô hài lòng.

Phùng Tuyết Du giúp cô sửa sang lại đầu tóc, lúc nãy còn cười nói cô hồi hộp, bây giờ lại vành mắt lại nóng lên: “Ai, bắp cải mà tớ trồng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đến lúc rơi vào tay người khác rồi.”

Thẩm Dĩnh nghe thấy cô ấy nói như vậy nghe thế nào cũng có chút khó chịu, tốt xấu gì cô ấy cũng không nói là bắp cải tốt bị heo ăn mất.

Nhưng nhìn thấy vành mắt của cô ấy đỏ ửng, Thẩm Dĩnh cũng cảm động: “Bắp cải của cậu vẫn là bắp cải của cậu, chẳng qua chỉ đổi chỗ trồng mà thôi.”

Phùng Tuyêt Du bị lời nói của cô trọc cười, khụt khịt mũi.

“Cô Thẩm, cô là cô dâu đẹp nhất mà tôi từng thấy.”

“Đúng vậy, lúc lên sân khấu, chắc chắn mọi người sẽ trợn tròn mắt cho mà xem.”

“Vẫn không biết là chú rể sẽ có phản ứng như thế nào…” Nhưng nhân viên bân cạnh trêu đùa, trong mắt đều là ngưỡng mộ và chúc phúc.

Không nói còn tốt, vừa nói ra Thẩm Dĩnh đã nghĩ đến người đàn ông kia, có lẽ bây giờ anh đang ở một căn phòng khác, cũng bị một vài người vây xung quanh để trang điểm?

Cái tính khí xấu không thích trang điểm kia, cũng không biết có phối hợp với người ta hay không, không chừng lại tỏ ra không vui.

Nghĩ đến đây, Thẩm Dĩnh chỉ có thể lắc đầu một cách đầy hạnh phúc nhưng lại bất lực: “Anh ấy á, chắc chắn là một khuôn mặt lạnh lùng giả vờ bình tĩnh.”

Sự thật đã chứng minh, sự hiểu biết của Thẩm Dĩnh với Lục Hi vẫn rất sâu sắc.

Khi chuyên gia trang điểm nam đang lấy rất nhiều dụng cụ khác nhau bôi quét lên mặt Lục Hi, lúc đầu Lục Hi còn cố gắng chịu đựng, dù sao hôm nay cũng là ngày vui của mình, không được làm ra những chuyện không vui.

Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, sự kiên nhẫn còn lại dần dần biến mất, cuối cùng cũng bộc phát: “Anh muốn làm đến khi nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.