100 Cách Cưng Vợ

Chương 331: Chương 331: Con có thể gặp ba không




Bà ngoại, ông ngoại?

Thẩm Tiếu vẫn còn có chút mơ hồ về hai cách gọi này: “Là ba mẹ của mẹ à?”

“Đúng vậy.” Thẩm Dĩnh âu yếm ôm đứa bé vào lòng: “Con có muốn về nước gặp hai người họ không?”

“Muốn ạ!” Thẩm Tiếu trả lời một cách rõ ràng: “Rất nhiều bạn nhỏ có ông và bà đến đón, nhưng con chưa từng gặp họ, con rất muốn biết họ trông như thế nào….còn có, mẹ,”

Cậu bé ngẩng đầu nhìn cô, giống như đang nghĩ cái gì, khuôn mặt nhăn lại, có chút cẩn thận hỏi cô: “Lần này về nước con có thể gặp ba không?”

Những lời nói này, từ trước đến giờ Thẩm Tiếu chưa từng chủ động nhắc đến, đến khi nghe thấy cậu bé nói như vậy, Thẩm Dĩnh gần như rơi nước mắt.

“Con muốn gặp ba?”

“Không.” Giọng nói của cậu bé rất nhỏ, kìm nén những kỳ vọng trong lòng: “Chỉ là con có chút tò mò mà thôi….”

Sao Thẩm Dĩnh lại không nghe ra chứ? Nếu như không muốn gặp anh cậu bé sẽ không hỏi, cô hiểu đứa trẻ này, tính tình rất giống Lục Hi, rất có khả năng chịu đựng, có chuyện gì cũng đều để ở trong lòng, đến lúc hỏi chắc chắn là muốn đến không kiềm chế được nữa rồi.

Hóa ra không phải là cái gì cậu bé cũng không hiểu, chỉ là không biết nên nói với người làm mẹ như cô như thế nào mà thôi, lúc này có cơ hội cậu bé mới nói ra những hoài nghi mà mình đã giữ trong lòng.

Đó là sơ xuất của cô, khiến cho thế giới của cậu bé từ nhỏ đến lớn chỉ có sự tồn tại của cô và Mã Thiên Xích, cho dù cô cho cậu bé tất cả những gì mà cô có, thậm chí còn nhiều hơn những người mẹ khác, nhưng tình yêu như vậy vẫn chưa trọn vẹn.

Thẩm Dĩnh lập tức đưa ra quyết định, cho dù thế nào, lần này cô thật sự cần phải quay về.

……

Sau khi đã đưa ra quyết định, Thẩm Dĩnh liền nói với Mã Thiên Xích về quyết định của mình, đối phương không nói gì, chỉ dặn cô chăm sóc tốt cho bản thân và Thẩm Tiếu.

Thẩm Dĩnh đến trường xin nghỉ cho Thẩm Tiếu, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cô gửi tin nhắn cho Lục Hi, không lâu sau người phụ trách của công ty Bit gọi lại, bày tỏ có thể làm theo yêu cầu của cô tiến hành bồi thường và xin lỗi, hi vọng có thể âm thầm dàn xếp.

Người của công ty Luật đã liên lạc với Davy để đàm phán, chiều hôm đó, tuyên bố của công ty Bit đã được công bố trên mạng và báo chí, Davy đã đạt được điều mà anh ta mong muốn nhất, tranh chấp này cũng coi như đã được giải quyết một cách hoàn hảo.

Thẩm Dĩnh nhận được rất nhiều lời khen của những người trong ngành, theo đó phí luật sư cũng không nhỏ, nhưng trong lòng cô lại không hề vui vẻ, nguyên nhân chủ yếu của quyết định này không phải là vì cô mà là vì Lục Hi.

Đột nhiên cô nhớ lại mấy năm trước khi mới bước vào nghề này, vì một vụ án, một cơ hội mà cam tâm tình nguyện giấu đi những thứ mà một người phụ nữ nên có, không có gì lạ khi mọi người nói người trước ngã xuống, người sau kế tục, hóa ra là loại cảm nhận này.

Những thứ khó có thể đánh bại bạn, đối với những người có quyền lực như Lục Hi mà nói, chẳng qua chỉ cần một câu nói mà thôi.

Nhưng cô vẫn có chút ngạc nhiên, người đàn ông kia khi chưa chắc chắn cô về nước đã ra quyết định như vậy, anh không sợ cô lừa anh sao?

Chỉ cần suy nghĩ một chút, anh cũng đủ hiểu cô, chỉ cần nói nhất định cô sẽ làm.

Thẩm Dĩnh phải mất một ngày mới thu dọn xong hành lý, cô còn dọn dẹp toàn bộ căn nhà, buổi tối cô muốn cùng ăn cơm với Mã Thiên Xích, nhưng người kia lại gọi điện về nói là không về.

Thẩm Dĩnh biết anh không muốn đối mặt với sự chia tay, không yêu cầu bất cứ điều gì, chỉ để lại một tin nhắn thoại.

“Mẹ, mẹ không vui khi phải về nước sao?” Lúc ăn cơm, Thẩm Tiếu nhìn mẹ ngồi xuất thần ở bên cạnh, có chút không hiểu, sắp được gặp ông bà ngoại rồi, tại sao mẹ lại lo lắng như vậy chứ?

Thẩm Dĩnh không nỡ nhất chính là nhìn thấy điều này, rõ ràng một cậu bé mới 4 5 tuổi, nhưng lại trưởng thành sớm: “Mẹ không sao, con đừng suy nghĩ linh tinh, ăn cơm đi.”

“Ngày mai con có thể đi máy bay rồi, Oh yeah!” Thẩm Tiểu nghĩ đến liền vô cùng phấn khích.

Cậu bé lớn như vậy rồi, ngoài nước Anh vẫn chưa được đi đến đâu, cô không có thời gian đi du lịch những nước khác, Mã Thiên Xích cảm thấy những người bên cạnh mình quá phức tạp, cũng không yên tâm.

Nhưng nhìn cậu bé vui như vậy, trong lòng Thẩm Dĩnh cũng có chút an ủi.

Hành trình này, có đứa bé bên cạnh, có lẽ không quá khó khăn.

……

Thẩm Dĩnh mua vé máy bay vào thứ hai, hai vé hạng phổ thông, hành lý của họ không nhiều, tổng cộng chỉ có một chiếc vali to, nhưng đến lúc làm thủ tục bị nhân viên ở sân bay cho hay vé máy bay của họ được nâng cấp, hai vé hạng thương gia.

Thẩm Dĩnh cau mày, nghĩ là nhân viên đang giở trò: “Ngại quá, chúng tôi mua vé hạng phổ thông, phiền cô xác nhận lại một chút.”

“Cô Thẩm, vé máy bay của cô thực sự đã được nâng cấp.”

“Nhưng chúng tôi không trả thêm tiền.”

“Như này nhé, chúng tôi đưa vé cho cô trước, cô tự đi kiểm tra tình hình cụ thể, bởi vì bây giờ cô cứ đứng ở đây, những hành khách phía sau cũng sẽ bị ảnh hưởng.” Nhân viên lịch sự nhắc nhở cô, phía sau đã có người đang vội lên máy bay nhỏ giọng phàn nàn.

Không có cách nào, Thẩm Dĩnh chỉ có thể lấy vé máy bay, gửi hành lý xong xuôi, bởi vì vé của cô là hạng thương gia, nên cô có thể đi lối VIP, đến khi vào đến phòng chờ, Thẩm Dĩnh mới biết ai là người đã đổi vé cho bọn họ.

Trong phòng chờ VIP yên tĩnh, mấy hàng ghế sofa rất gọn gàng sạch sẽ, cách đó không xa có một người đàn ông mặc áo choàng đen đang ngồi uống cà phê.

Người kia cứ ngồi như vậy, rõ ràng không làm cái, nhưng điều đáng chết chính là khiến người khác không kiềm chế được mà phải nhìn vào anh.

Thẩm Dĩnh nắm chặt tay đứa trẻ, bất ngờ lại không bất ngờ, người đàn ông khiến người khác yêu hận đến chết kia là ai?

“Mẹ, kia là chú đúng không?” Rõ ràng, Thẩm Tiếu cũng nhận ra anh.

Đúng vậy, tại sao lại không phải chứ, âm thầm điều tra chuyến bay của họ, sau đó mua vé cùng một thời gian, không nói một tiếng đã đổi vé máy bay cho bọn họ, ngoài người đàn ông kia còn có ai có thể làm ra chuyện này?

Không may là trước mặt con, Thẩm Dĩnh không thể nói gì, chỉ có thể nghiến răng nói: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”

Thật là…..trùng hợp gặp đại ma đầu anh.

Lục Hi chú ý đến động tĩnh bên này, quay mặt qua, thân thiết mỉm cười với đứa bé: “Lại gặp mặt rồi, Tiếu Tiếu.”

“….” Thẩm Dĩnh hít một hơi thật sâu, phải nhẫn nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn, trước mặt con không thể chửi thề, cũng không thể động thủ.

“Chào chú, gặp lại chú cháu rất vui!” Thẩm Tiếu nhận được sự giáo dục của phương Tây từ nhỏ, lời nói và hành động cũng thiên về phương Tây.

Không có cách nào, Thẩm Dĩnh chỉ có thể dắt cậu bé đi qua, ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh người đàn ông, Thẩm Tiếu ngồi ở giữa, hai người lớn ngồi ở hai bên.

“Chú cũng rất vui.” Lúc nói chuyện với cậu bé, hoàn toàn không có khí thế cự tuyệt người khác, anh thu lại tất cả những thứ khiến cậu bé có cảm giác bài xích, cố gắng đến gần cậu bé.

Thẩm Dĩnh nghiến răng: “Haha, thật là trùng hợp nha, có thể gặp nhau ở đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.