Anh em bọn họ bởi vì chuyện này mà vẫn luôn kìm nén, chờ Hoàng Tử Nhu chân chính đi khỏi chỗ của Bùi Dục, tất cả chỉ mới vừa bắt đầu.
La Quyết Trình con người này mặc dù cũng đầy bụng đen, nhưng dù sao cũng là người hành nghề chữa bệnh, nghe bọn họ nói những thứ này, mặc dù không có ý kiến phản đối nhưng ít nhiều vẫn có chút kích động, bưng ly trà trên bàn lên nhấp một ngụm, đổi đề tài: “Hai ngày nay cơ thể không sao chứ?”
“Không sao.” Lục Hi khẽ vuốt cằm, hôm qua xuất viện cho tới hôm nay cũng không có phản ứng khác thường nào.
La Quyết Trình tính toán thời gian, trong lòng mơ hồ bất an nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng: “Lời tôi nói với cậu còn nhớ không, sau này cơ thể có thể sẽ xuất hiện một số triệu chứng, có điều cậu đừng nóng lòng, đều là tạm thời.”
Anh ta nhấn mạnh một lần lại một lần, ngược lại làm cho Lục Hi phải liếc mắt qua: “Định lực của tôi trong mắt cậu yếu như vậy?”
“Được được được.” La Quyết Trình cười xua tay: “Tôi mặc kệ, không hỏi nữa, tin tưởng cậu là được.”
Trên mặt anh ta thả lỏng, nhưng trong lòng có chút nặng nề, bệnh tình của Lục Hi như thế nào, anh ta rõ ràng nhất, có điều vừa nghĩ tới những chuyện sau này phải đối mặt đã thấy đau khổ dùm anh.
Cũng may bên cạnh anh có Thẩm Dĩnh, nếu không thật sự không biết nên làm gì mới phải.
Bốn người đàn ông ở phòng khách lại trò chuyện một lúc, thấy thời gian đã đến chín rưỡi tối, sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi, mấy người đều ra về.
Thẩm Tiếu đã ngủ, Thẩm Dĩnh khoác áo xuống lầu tiễn khách, tiễn từng người đi mới xoay người vào phòng.
Lục Hi sờ bàn tay nhỏ bé bị gió thổi có hơi lạnh của cô, lông mày cau lại: “Mặc ít quá.”
“Không sao, chỉ hai bước chân, không cần gấp gáp.” Thẩm Dĩnh đổi giày lại, ngẩng đầu nhìn anh, tầm mắt đón lấy ánh đèn trước cửa, nụ cười yêu kiều làm người ta yêu thích: “Anh đi lên tắm cho thoải mái đi, em vừa xả nước cho anh rồi.”
Mặc dù toàn bộ quá trình anh đều không biểu hiện ra chút cảm giác mệt mỏi, nhưng dù sao bệnh nặng mới khỏi tinh lực không đủ, chống đỡ một ngày, nhất định sẽ thấy hơi mệt.
Dáng vẻ cô hiền lành như vậy làm trái tim người đàn ông trong phút chốc mềm mại hẳn, bàn tay nâng lên vuốt ve gò má cô, giọng trầm khàn: “Em không tắm?”
“Em xối tí nước là được.” Đương nhiên Thẩm Dĩnh sẽ không cho anh cơ hội làm loạn, cần tuân theo lời dặn bác sĩ.
Lục Hi biết tình trạng cơ thể mình, cũng không muốn càn quấy, chỉ có điều thật sự không tới được, dù sao cũng phải kiếm chút phúc lợi cho mình chứ?
Anh đưa tay giam cô vào trong ngực, hơi thở ấm áp phả vào da hai người: “Giúp anh tắm rửa đi.”
Thẩm Dĩnh giơ tay lên ngăn giữa hai người, kéo ra chút khoảng cách, để nhiệt độ trên mặt không quá cao: “Hôm nay không ra ngoài còn phải tắm rửa.”
“Ừm.”
Thẩm Dĩnh nghe anh kiên định đáp lại, nửa tin nửa ngờ cảnh cáo anh: “Anh đừng có xằng bậy.”
“Sẽ không.”
Thấy anh kiên quyết, Thẩm Dĩnh cũng không muốn dài dòng nữa, cắn răng làm như ý của anh: “Được.”
Dù sao anh bây giờ cũng là nửa bệnh nhân, đoán chừng cũng sẽ không làm gì cả.
Hai người cùng lên lầu vào phòng ngủ chính, cửa phòng đóng lại, náo nhiệt của ban ngày đều bị ngăn cách ở ngoài cửa, chỉ có không gian này mới là nơi thân mật nhất của hai người.
Lục Hi kéo cô vào trong lòng, cằm gợi cảm đặt trên vai cô, cái gì cũng không nói, chỉ ôm thật chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô như thế, khoảng trống trong tim đã được cô lấp đầy.
Trải qua vui đùa, ngay cả không khí cũng trở nên yên tĩnh hơn, hai người ai cũng không lên tiếng, chỉ dùng nhiệt độ cơ thể cảm nhận sự tồn tại của nhau, nhưng lại ấm áp hơn bất cứ lúc nào.
Gió đêm xuyên qua cửa sổ sát đất thổi vào, vén lên một bên tấm rèm cửa sổ màu trắng, mang theo một độ cong uyển chuyển, người đàn ông cúi đầu khẽ hôn trán cô, cách sợi tóc cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của đôi môi: “Anh đi vào trước.”
Không biết thế nào, nhiệt độ trên mặt Thẩm Dĩnh bỗng cao lên, đưa tay đẩy anh ra một chút, nhưng sức lực lại mang theo hờn dỗi: “Anh đi nhanh đi.”
Lục Hi hít sâu một hơi, hai cánh tay buông vai cô, nếu như có thể thật sự không muốn buông tay.
Không còn cách nào, lời của bác sĩ vẫn phải nghe.
Anh xoay người vào phòng tắm, cửa từ từ khép lại nhưng không đóng kín, cách lớp thủy tinh màu trắng, thân hình vốn cao lớn của người đàn ông hiện lên càng cao gầy.
Thẩm Dĩnh lấy hai tay ôm má, định dùng cách như vậy để hạ nhiệt độ trên mặt, nhìn hơi nước bốc lên từ khe cửa dưới ánh đèn, nghĩ đến chuyện lát nữa phải làm, tim đập có nhanh hơn.
Cô thay bộ áo ngủ bằng ren trắng, chất vải rất mỏng, tiếp xúc trên người làm lành lạnh, tóc cũng vấn lên, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn.
Chuẩn bị tất cả ổn thỏa, ngay lúc cô chờ người kia mở miệng gọi mình, phòng tắm chợt truyền tới tiếng té ngã nặng nề.
Trong lòng cô căng thẳng, vừa bước nhanh về phía phòng tắm vừa kêu tên anh: “Lục Hi? Anh sao rồi?”
Trả lời cô là một giọng nói nặng nề hơn, ‘đông’ một tiếng, nghe giống như là người đập thẳng xuống mặt đất, ngay sau đó chính là tiếng thở hổn hển thống khổ nhẫn nhịn của người đàn ông.
Cô đi tới đẩy cửa ra, lúc đẩy ra lại bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ đến ngây người.
Chỉ thấy nước trong bồn tắm bắn tung tóe đầy đất, sữa tắm vốn là đặt ở bồn rửa tay cũng rơi lộn xộn, mà người đàn ông lúc này vốn nên tắm hai cánh tay lại ướt nhẹp chống trên mặt đất, quỳ một chân xuống đất cả người đau khổ co ro, nằm rạp trên sàn nhà.
Trong lòng Thẩm Dĩnh sợ hãi, đi tới trước mặt anh, nhìn sắc mặt anh tái nhợt trong nháy mắt: “Sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào không?”
Trả lời cô là khóe miệng như đang co giật của Lục Hi, anh muốn nói gì đó, nhưng mà cuối cùng cái gì cũng không thể nói ra.
Quá khó chịu, đầu óc như quay cuồng, ngực đau nhức như là có mấy nghìn cân đá nặng đè lên, anh phải cố gắng dùng sức thở dốc mới không ngạt thở, cho dù chỉ là một chữ cũng khó thốt thành tiếng.
Thẩm Dĩnh nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán anh, cơ thể và ngũ quan không tự chủ được run rẩy theo, trong đầu thoáng qua lời khuyên của La Quyết Trình với cô, cô biết thứ nên tới đã tới rồi.
Sau thời gian ngưng thuốc thời kì đầu sẽ lên cơn nghiện.
Nhìn bộ dạng người đàn ông thống khổ không chịu đựng nổi, cô biết tất cả nhưng cũng không thể nói gì cả, trong lòng có gấp hơn nữa cũng không giúp được anh, càng đau khổ hơn là, cô không thể nói cái gì với anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh chịu đựng.
“Hi, anh có ổn không? Có thể nghe được em nói chuyện không?” Hai tay Thẩm Dĩnh nâng gò má nóng bừng của anh, đối diện với đôi mắt có hơi rời rạc.
May mắn thay giây kế tiếp người đàn ông gật đầu, cô kích động hốc mắt đỏ lên: “Vậy thì tốt, đừng khẩn trương, anh Quyết Trình nói đây là hiện tượng bình thường, anh chỉ cần nhẫn nhịn cho qua là được.”
Cô không biết nên nói gì, chỉ có thể dùng lời nói như vậy để an ủi anh.
Lục Hi cắn chặt hàm răng, sắc mặt dữ tợn đáng sợ, cái cảm giác xương bị gặm nhấm giống như là thủy triều lên vậy, một đợt rồi một đợt tấn công về phía anh, đầu óc mơ mơ màng màng, ngay cả động tác của Thẩm Dĩnh ở trước mắt cũng trở nên chậm lại, giống như một chiếc máy quay chậm.
Đây đều là ảo giác của anh, đều là vậy.
Cơ thể vô cùng khó chịu, anh không thẳng người được, chỉ có thể thông qua cách khom lưng để giảm bớt đau khổ của mình, có điều may mắn anh vẫn còn ý thức được, vẫn biết mình bị gì.
Cơ thể bắt đầu trở nên chậm chạp, nước miếng tràn ra theo khóe miệng anh, Thẩm Dĩnh lại không ghét bỏ, chỉ có đau lòng.
Cô cầm lấy khăn lông mềm mại bên cạnh giúp anh lau sạch, nhìn môi anh không ngừng run rẩy còn vô thức co rút khóe miệng, cô cúi người hôn lên, khác biệt với nhiệt độ nóng bừng của gò má anh, môi lạnh như băng có hơi dọa người.
Đôi môi mềm mại của cô dính sát, Lục Hi giống như là bắt được một lối thoát, ma xui quỷ khiến anh há miệng cắn, lực rất lớn, rất nhanh có mùi máu tanh tràn ra từ trong miệng.
Cảm giác đau đớn rất nhanh từ môi truyền đến não, nhưng cô không lùi bước, ngược lại càng sát gần, chỉ cần có thể hóa giải một chút đau khổ cho anh, đều không tính là gì cả.
Không biết qua bao lâu, cơ thể người đàn ông dần dần bình phục lại, cảm giác bị tấn công đột ngột từ từ rút ra khỏi cơ thể giống như thủy triều hạ xuống.
Anh đột nhiên tê liệt ngã xuống đất, cánh tay đặt lên bồn tắm sau lưng, trên người đã phủ đầy nước đọng, cặp mắt đen láy thâm thúy dần dần trấn tĩnh lại, cũng thấy rõ đôi môi bị anh cắn đến sưng lên ứ máu.
Sắc mặt Lục Hi sợ hãi: “Anh làm em bị thương rồi?”