100 Cách Cưng Vợ

Chương 417: Chương 417: Của anh là của em




Thấy khuôn mặt đen như đít nồi của anh, Thẩm Dĩnh cũng không chọc anh nữa: “Thân phận của em bị gạch bỏ rồi vẫn chưa khôi phục lại a, hai ngày nay còn phải làm thủ tục, kết hôn cũng phải đợi làm thủ tục xong mới được.”

“Anh sẽ tìm người thúc giục, không tới hai ba ngày đâu.”

Trái tim Thẩm Dĩnh bị anh nói đến ngưa ngứa, nhưng những việc nên làm cũng không thể thiếu được: “Không có nhẫn, không có cầu hôn, anh muốn kết hôn là kết hôn liền, vậy em không phải là lỗ nặng rồi sao?”

Lục Hi nghe xong thì sững sờ, cũng không biết có phải là chọc tới dây thần kinh cười của anh rồi hay không, người đàn ông này đột nhiên cười lên: “Em muốn anh cầu hôn tặng nhẫn, từng bước từng bước một sao?”

Ánh mắt vui cười của anh làm Thẩm Dĩnh có chút xấu hổ và giận dữ, cô đưa tay đẩy anh một cái: “Ai muốn, em cũng đâu định gả cho anh chứ.”

Lục Hi biết cô thích khẩu thị tâm phi nên cũng không so đo nữa, anh đưa đôi tay dài ôm lấy cô: “Anh không có lãng mạn, cũng không có kinh nghiệm, bên cạnh cũng chỉ có một đám đàn ông độc thân, duy chỉ có một trái tim muốn cùng em sống đến đầu bạc răng long, còn những cái khác cũng là của em, nhà của anh, xe cộ, tiền tiết kiệm, đều cho em hết, được không?”

Tuy Thẩm Dĩnh chưa bao giờ đòi hỏi bất kỳ thứ vật chất nào từ người của anh, nhưng nghe anh nói như vậy, trong lòng cô vẫn có chút chấn động: “Anh cho em hết? Toàn bộ?”

“Ừm.” Anh không hề do dự một chút nào: “Của anh chính là của em.”

“...” Thẩm Dĩnh có hơi nghẹn lời, vị huynh đài này đừng nói là tự coi mình thành một bá tánh bình dân rồi nha? Anh có biết tài sản riêng của mình có bao nhiêu không mà mở miệng nói cho cô như vậy?

Không thấy cô trả lời, người đàn ông liền nhướng mày, anh nhẹ nhàng hỏi bên tai cô: “Sao không nói gì?”

“Không có gì, em chỉ là có chút ngạc nhiên thôi.”

“Ngạc nhiên gì?”

Anh hỏi câu này xong càng làm Thẩm Dĩnh sốc hơn, cô ngẩng đầu lên từ trong vòng tay của anh, đập vào mắt là khuôn hàm gợi cảm của người đàn ông: “Anh không sợ em nuốt riêng khối tài sản của anh sao?”

“Chúng ta kết hôn rồi thì nuốt riêng cái gì chứ?”

Thẩm Dĩnh chọt vào eo của anh: “Không phải, anh cho em hết tiền của anh, anh không sợ sao?”

“Sợ?” Lục Hi cúi đầu nhìn vào đôi mắt to long lanh của người phụ nữ, có chút không hiểu hỏi: “Em muốn nói gì?”

Thẩm Dĩnh nhìn đôi mắt thản nhiên của anh mà có chút không biết nói gì, xem ra anh ấy thật sự không coi số tiền đó ra gì rồi, cũng chưa từng muốn tính toán gì với cô.

Thử hỏi ở thành phố J này có mấy người đàn ông thành công như anh, không tiếc tất cả chỉ vì muốn kết hôn với một người phụ nữ chứ, đừng nói tới người ở trên cao giống như anh, phàm là người có chút thành tích, có chút tư sản đều nghĩ làm sao để cảnh giác đề phòng rồi.

Nghi vấn biến thành cảm thán, nội tâm Thẩm Dĩnh khẽ dịu lại: “Anh đúng là nỡ làm thật a...”

“Người phụ nữ của anh, anh có gì mà không nỡ.” Anh không do dự gì cả, tiền đối với anh mà nói chỉ là con số trong ngân hàng mà thôi, bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là tiêu số tiền này cho ai.

Nếu là cô và con, thì bao nhiêu anh cũng đồng ý hết.

Thẩm Dĩnh lắc đầu thở dài: “Cũng may mà anh gặp phải một người phụ nữ lương thiện không ham vật chất như em đó, chứ đổi lại là người khác thì anh đã bị ép khô từ lâu rồi.”

Thực ra vào năm năm trước khi mới quen Lục Hi, anh trong mắt cô luôn rất cao lãnh vô tình, làm chuyện gì cũng phải dùng tư duy của thương nhân để suy nghĩ, không chịu lỗ một chút nào, nhưng tiếp xúc cho đến giờ cô mới phát hiện, người đàn ông này không cao lãnh chút nào cả, thậm chí còn có chút người ngốc tiền nhiều nữa.

Ép khô?

Bên tai thoáng qua hai chữ này, điều đầu tiên anh nghĩ đến không phải là tiền, mà là...

Anh nở nụ cười gian tà ép sát cô, đôi mắt đen láy mang theo sự mê người trần trụi: “Anh lại muốn em ép khô anh, tối hôm nay được đó.”

Thẩm Dĩnh mới nghe thì có chút không hiểu, đợi đến khi cô phản ứng lại thì người đàn ông này đã buông cô ra rồi đi vào phòng rồi.

Thẩm Dĩnh đỏ mặt lên, cô cũng chẳng biết làm sao với sự phóng túng bất kham thỉnh thoảng này của anh nữa, chỉ đành giận dỗi dậm dậm chân rồi mắng với bóng lưng của anh: “Lưu manh!”

...

Sau khi bị Lục Hi từ chối giữa đám đông lần trước, Hoàng Tử Nhu trở về nhà hai ngày nay vẫn chưa ra khỏi cửa, mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, trạng thái của cô làm ba mẹ cũng phải hoảng, đặc biệt là người làm mẹ, nhìn thấy con gái ngày càng ốm yếu đi, trong lòng bà cũng thấy không vui.

“Nhu Nhu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, con nói cho mẹ biết đi.” Bà đứng ở ngoài cửa phòng, gõ thế nào thì cánh cửa bị khóa trái này cũng không chịu mở ra.

Câu này bà đã hỏi vô số lần rồi, nhưng Hoàng Tử Nhu từ đầu đến cuối cũng chưa hề đáp lại một câu.

Bà không thể không lo lắng cho được, bà muốn dấy lên tinh thần tích cực cho cô trước, để cô chịu nói chuyện với bà, nếu không thì làm sao lòng bà an ổn được.

Nhưng thứ gì mới khiến cô hứng thú đây.

Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có Lục Hi, sự yêu thích của cô dành cho Lục Hi, ai cũng có thể nhìn ra được.

Nghĩ đến đây, bà lại đưa tay khẽ gõ cửa hai cái, nhẫn nại nói với bên trong: “Nhu Nhu, nếu như con khó chịu trong lòng thì ra ngoài đi dạo đi, không muốn động đậy nhúc nhích gì thì đi tìm Lục Hi, hai đứa con không phải đã tiếp xúc với nhau cả một thời gian dài rồi sao, cậu ta...”

Bà còn chưa kịp nói xong thì cánh cửa trước mặt đã đột nhiên bị kéo ra rồi, nhìn thấy Hoàng Tử Nhu xuất hiện trước mắt mình, bà vừa vui mừng một chút thì lại bị một tràng ai oán xông vào mặt.

“Lục Hi, Lục Hi, Lục Hi! Mẹ cứ nói Lục Hi, anh ấy căn bản là không quan tâm đến con như thế nào, anh ấy còn ước gì không còn nhìn thấy con để cho khỏi bẩn mắt nữa kìa! Mẹ, mẹ với ba có giới thiệu anh ấy cho con cũng vô dụng, anh ấy căn bản là không thích con, anh ấy thích người khác rồi! Bây giờ ả tiện nhân đó quay về rồi, anh ấy căn bản sẽ không nhớ đến con nữa!” Hoàng Tử Nhu hét lên với mẹ mình như một kẻ điên, nước miếng cũng phun ra như mưa, không còn chút bộ dạng của một đại gia khuê tú nữa.

Bị con gái quát cho một trận, bà mẹ có chút sững sờ, nhưng từ nhỏ đến lớn bà đều yêu thương đứa con gái bảo bối này, nên cũng không nói gì, chỉ là đau lòng nói: “Con cãi nhau với Lục Hi sao?”

“Cãi nhau?” Hoàng Tử Nhu cười lạnh một tiếng, biểu tình trông rất khó coi: “Anh ấy ngay cả cãi nhau cũng khinh miệt không muốn cãi với con nữa.”

Lục Hi tối hôm đó căn bản là không muốn nói với cô ta một lời nào hết, nếu như anh ấy chịu cãi nhau với cô thì còn tốt hơn.

“Hay là...hay là mẹ gọi điện thoại qua nhà họ Lục, để hỏi thử xem rốt cuộc là chuyện gì ha? Hai ngày trước còn tốt lắm mà, sao bây giờ lại thành ra như vậy rồi?” Nhìn bộ dạng hiện giờ của Hoàng Tử Nhu, làm mẹ như bà rất đau lòng.

Hoàng Tử Nhu nghe vậy mới khẽ dịu lại một chút, nhưng sự điên cuồng và âm lãnh nơi đáy mắt vẫn chưa hoàn toàn tiêu biến đi, có chút đáng sợ: “Vậy mẹ đi gọi đi, bây giờ ngoại trừ tìm người nhà của anh ấy ra thì còn cách nào nữa.”

“Được được được, mẹ đi ngay.” Nói xong bà liền xuống lầu cầm lấy điện thoại bàn không dây rồi tìm số điện thoại của nhà họ Lục gọi đi, còn điện thoại di động riêng thì bà sợ đối phương sẽ không nhận.

Điện thoại reo lên một lúc thì có người nhấc máy, quản gia nói vài câu rồi mới đưa cho ông Lục.

“Alo?”

“Ông Lục, là tôi Lưu Phương Phi đây.” Bà ta chào hỏi bằng một giọng điệu thân thiết, giống như là người một nhà vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.