100 Cách Cưng Vợ

Chương 412: Chương 412: Để anh xem thử mặt có đỏ chưa




Lục Hi bế bé con lên xe, lúc thắt dây an toàn nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì, anh liền kiên nhẫn nhắc nhở bé: “Con nên nói gì đây?”

Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Tiếu có chút lúng túng: “Cảm ơn chú.”

Người đàn ông nhướn mày: “Con gọi ba là chú?”

Hai người đàn ông, một lớn và một nhỏ, một già và một trẻ, luồng không khí hỗn loạn giữa họ thực sự rất phức tạp, nhưng hai khuôn mặt bướng bỉnh thì rất giống nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Thẩm Tiếu cũng bại trận, trông bé như không tình nguyện nhưng vẫn ngượng nghịu nói một câu: “Cảm ơn ba.”

Lúc này Lục Hi mới hài lòng, anh mỉm cười xoa xoa đầu bé: “Ngoan.”

Khó lắm mới chịu kêu ba, ngàn vạn lần cũng không được để bé gọi chú lại nữa, nếu không thì lần sau gọi ba không biết phải đợi đến khi nào nữa.

Lục Hi đóng cửa xe lại, nhìn thấy hộp cơm trong tay Thẩm Dĩnh, anh liền thuận tay nhận lấy: “Đây là cái gì?”

“Sủi cảo.”

“Em mang cho anh à?”

“Là mẹ em cho anh đó.”

Lời vừa thốt ra thì động tác bước đi của người đàn ông liền khựng lại: “Cái gì?’

“Mẹ em kêu cho anh nếm thử một chút.” Ngữ khí của Thẩm Dĩnh rất nhẹ, nghĩ đến hành động của Đào Ly Hinh, đừng nói là Lục Hi, ngay cả cô cũng cảm thấy ấm áp nữa: “Anh ăn gì chưa?”

Thật ra trước khi đến đây, Lục Hi và Lưu Sinh Yên đã ăn chút mì ở tiệm mì gần công ty rồi, bây giờ căn bản là không đói, nhưng nghe cô nói như vậy, đói hay là không đói cũng không quan trọng nữa rồi.

Nhìn hộp giữ nhiệt trong tay, tuy là đang buổi tối, nhưng Lục Hi vẫn cảm giác như là mình đang tắm trong gió xuân tươi sáng vậy, mối quan hệ giữa anh và Đào Ly Hinh với Thẩm Tri Lịch vì chuyện năm năm trước mà luôn rất cứng nhắc, hai người nhìn anh cứ như là nhìn kẻ thù vậy, cho dù anh có tặng bao nhiêu đồ, đền bù bao nhiêu thì hai người vẫn chưa hề đặt vào mắt.

Nhưng bây giờ lại...

Người đàn ông siết chặt chiếc hộp giữ nhiệt, thanh âm có chút khàn khàn: “Lên xe trước đi.”

Thẩm Dĩnh gật đầu rồi lên xe.

Lục Hi vòng qua ghế lái rồi lên xe, hộp cơm được đặt trên bảng điều khiển trung tâm của chiếc xe giữa hai người. Trên đường về, Thẩm Tiếu nhịn không được nữa mà khò khò ngủ say, sợ làm ồn đến bé con nên hai người lớn cũng không nói gì.

Chiếc ô tô đậu ở cổng Ngự Cảnh Viên, thím Lâm cũng đã đến vào lúc chiều tối rồi, nhìn thấy bọn họ thì bà liền đi tới đón, Lục Hi bế bé con giao cho thím Lâm, còn mình thì vừa xách theo hộp giữ nhiệt vừa nắm lấy tay Thẩm Dĩnh đi ở phía sau.

Sau khi vào nhà, ngay cả quần áo anh còn không kịp thay mà đã ngồi xuống bàn ăn mở hộp giữ nhiệt ra rồi.

Sủi cảo không còn được phồng lên như lúc mới nấu, để lâu quá nên đã có chút xẹp lại rồi, Đào Ly Hinh đựng rất nhiều, hầu hết sủi cảo đã dính lại với nhau, có vài cái còn bị vỡ da bánh ra nữa, để lộ phần nhân thịt dê và cà rốt ở bên trong, trông có chút buồn cười.

Thẩm Dĩnh nhìn một cái: “Em đi hâm lại cho anh.”

Cô đưa tay lấy hộp giữ nhiệt nhưng lại bị anh ngăn lại: “Không cần đâu.”

Ngay lập tức anh liền cầm đũa lên rồi gắp một cái bỏ vào miệng của mình, cũng không quan tâm là có phát ra tiếng gì hay không mà ăn rất là ngon miệng: “Tay nghề mẹ em rất tốt.”

Phải biết rằng, Lục Hi rất là hiếm khi khen ngợi khi đi ăn ở nhà hàng cao cấp, lúc Thẩm Dĩnh đem về cũng không có nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, chỉ một dĩa sủi cảo này thôi mà đã khiến người đàn ông này cảm động không ngớt rồi.

“Lục Hi...” Cô nhẹ nhàng gọi anh, lần đầu tiên thấy bộ dạng anh ăn ngấu nghiến như vậy.

“Nhà anh cũng rất thích gói sủi cảo vào lễ tết, thói quen của thế hệ cũ, nhưng chưa bao giờ khiến anh cảm thấy ngon miệng cả.” Anh nhàn nhạt nói, nghĩ đến sủi cảo ở nhà trước đây, không phải là không ngon, cũng không phải là sủi cảo của Đào Ly Hinh gói ngon hơn, mà là do tâm ý.

Rất ít khi có người chân chính vì muốn cho anh ăn ngon mà ra tay nấu, chỉ là tượng trưng thôi, cái thứ như thân tình đã bao nhiêu năm rồi anh chưa được cảm nhận qua.

Kỳ thực cũng không trách được người khác, là do anh xa lánh bọn họ trước, nhưng trong mối quan hệ gia đình như thế, muốn không thay đổi thật sự là rất khó, anh không muốn làm khó bất kỳ ai nên đã chủ động rời khỏi.

Nhưng sâu thẳm nơi trái tim anh, làm sao mà anh không khát vọng thứ này được?

Lục Hi ăn rất nhanh, chưa đầy mười phút mà sủi cảo đã giảm hơn một nửa rồi, cuối cùng chỉ còn lại vài cái, Thẩm Dĩnh không cho anh ăn nữa: “Đừng ăn nữa, buổi tối ăn nhiều như vậy sẽ khó tiêu hóa lắm, nếu anh thích thì ngày mai em hâm lại cho anh ăn.”

Lúc này anh mới buông đũa rồi vào nhà bếp rửa tay.

Nhưng vào lúc này, điện thoại của Lục Hi đột nhiên reo lên, đã chín giờ hơn gần 10 giờ rồi, giờ này mà gọi điện thoại thì thật khiến người ta khó chịu.

Người đàn ông cau mày, anh cầm lấy xem thử thì ra là quản lý của tiểu khu này, anh nhấc máy: “Alo?”

“Thưa ngài Lục, ngoài cổng có một cô gái họ Hoàng tìm ngài, chiếc xe chặn ở ngay cổng, nếu như ngài không quen biết thì chúng tôi sẽ lôi xe cô ấy đi.” Thanh âm áy náy của giám đốc tiểu khu vang lên từ đầu dây bên kia.

Thẩm Dĩnh cách rất gần nên mang máng cũng có thể nghe được, thực ra là ấn tượng trước đây của cô đối với Hoàng Tử Nhu quá sâu sắc, cho nên ngay lập tức liền nhớ ra người phụ nữ đó.

Nửa đêm nửa hôm, chặn xe ở cổng?

Không giống với chuyện mà cô Hoàng đó có thể làm ra a.

“Chuyện gì cũng phải báo cho tôi, ông xem tôi là...”

Lời từ chối của Lục Hi còn chưa nói xong thì Thẩm Dĩnh đã chặn miệng anh lại: “Gặp, càng tránh thì cô ta chỉ càng lấn tới thôi, chi bằng nói ra hết đi.”

Lục Hi nhìn cô, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn nói với bên kia “Đợi lát nữa tôi qua đó.”

Giám đốc lập tức hùa theo: “Dạ được, không vội không vội.”

Cúp điện thoại xong, Lục Hi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô, Thẩm Dĩnh cũng không tránh né mà trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh, thanh âm có chút giễu cợt, cũng có chút tức giận: “Ai kêu anh lấy cô Hoàng đó tới qua loa với em, bây giờ thì hay rồi, người ta thật sự tìm tới cửa rồi kìa, anh nói anh có phải trêu hoa ghẹo nguyệt không?”

Người đàn ông nhíu mày: “Em nói bậy gì vậy?”

“Em không có nói bậy nha, đích thực là trước đây anh nắm tay người ta từ chối em đó.”

“Anh chỉ muốn khích em với Mã Thiên Xích thôi.” Nếu không phải tại cô cầm đầu thì anh tới nỗi phải lợi dụng Hoàng Tử Nhu sao?

Thẩm Dĩnh bĩu môi: “Nhưng Mã Thiên Xích không có nửa đêm nửa hôm tới chặn ở cửa như vậy.”

“Anh ta vốn muốn, nhưng thời gian và công sức đều dùng để đối phó với hạng mục của anh rồi, chắc là không bớt ra được chút thời gian đó.” Lục Hi cũng không hề khách sáo, đối với tình địch, anh chưa bao giờ khách sáo.

“Anh!”

“Được rồi, anh ra ngoài xem thử.” Nhìn người phụ nữ sắp xù lông nhím, Lục Hi đưa tay xoa xoa đầu cô, cùng là xoa đầu, nhưng lại không giống với lúc anh xoa đầu Thẩm Tiếu, lúc anh xoa đầu Thẩm Dĩnh đều dùng thêm một chút sức nữa.

Nhìn anh quay người đi ra ngoài, Thẩm Dĩnh cũng không biết sao mình lại nóng máu lên đi theo nữa: “Ai cho anh đi một mình, em cũng đi.”

Động tác thay giày của Lục Hi khựng lại: “Em đi?”

“Đúng vậy, em đi thì anh không cần giải thích gì nữa, chuyện gì cũng rõ ràng rồi.”

Ánh đèn tự động nơi lối ra vào rọi trên gương mặt cô, khiến cho đôi đồng tử của cô trở nên long lanh hơn, cũng soi rõ những ánh sáng lập lòe ở nơi sâu trong đáy mắt của cô.

“Ha.” Lục Hi khẽ cười một tiếng, hai tay chống nạnh, ngữ khí có chút khiêu khích: “Ghen rồi?”

Thẩm Dĩnh chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, sau đó từ từ dời ánh mắt đi: “Ai ghen chứ?”

“Nào, để anh xem thử có đỏ mặt chưa?” Nói xong anh liền định đưa tay ngước cằm cô lên.

Thẩm Dĩnh hoảng loạn né ra, chột dạ cất cao giọng nói: “Có đi không...”

Lục Hi vừa bất lực vừa sủng nịch lắc đầu: “Đúng là bướng.”

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.