Thẩm Dĩnh cười gật đầu: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, thời gian cũng không còn sớm nữa, thím đi về nghỉ ngơi đi."
Lúc này thím Lâm mới đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Nhìn bóng lưng bà ta biến mất ở cửa ra vào, Thẩm Dĩnh hơi bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối không nói một lời: "Vừa rồi sao anh không nói câu nào thế?"
"Anh thấy em nói rất tốt, chuyện của mấy người phụ nữ anh xen vào làm cái gì." Lục Hi không có biểu lộ gì, tiếp tục cúi đầu xử lý công việc của mình.
Thẩm Dĩnh không khỏi ghé mắt: "Anh cũng không có gì muốn nói sao?"
"Anh á?" Lục Hi dừng tay lại, cười yếu ớt nhìn qua: "Em muốn nói cái gì?"
"Thím Lâm đã làm việc cho chúng ta nhiều năm như vậy, là một người người chính trực thiện lương, làm việc cũng để cho người ta rất yên tâm, bây giờ muốn xin nghỉ cũng là vì sợ chúng ta cảm thấy không tiện, anh không cảm động sao?" Cô thấy sao người này chẳng có biểu lộ gì.
"Hay là đàn ông các anh đều như thế này?"
"Thế nào?"
"Thì... Chẳng để chuyện gì ở trong lòng."
Lần này Lục Hi lại bật cười, bị cô chọc cho cười: "Em đang muốn nói anh vô tình?"
"... Em không có ý này."
Người đàn ông từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước mặt cô, thấp giọng hỏi: "Công việc xử lý xong chưa?"
Thẩm Dĩnh ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm rửa xong ở trên người anh, ở chung đã lâu, chỉ nhìn một ánh mắt biết đối phương đang suy nghĩ gì, cô nuốt một ngụm nước bọt: "Cũng ổn rồi."
Quả nhiên, một giây sau, cả người cô bị bế lên, cánh tay mạnh mẽ đặt ở dưới mông cô nâng lên, cô cũng hơn bốn mươi lăm cân nhưng đối với Lục Hi lại nhẹ nhàng giống như là một sợi lông vũ.
Thậm chí anh còn có thể vươn một cái tay mở cửa ra: "Đi vào phòng ngủ, để em cảm nhận sự nhiệt tình của anh một chút."
"..." Thẩm Dĩnh thẹn thùng trốn tránh: "Em cũng không có ý này!"
"Anh có."
…
Ở một nơi khác của thành phố, đêm đã khuya, Đường Uyển vẫn còn chưa trở lại biệt thự, sau khi cơ thể cô khôi phục xuất viện, đã vào ở trong biệt thự mà trợ lý của Mã Thiên Xích đã sắp xếp.
Cô vốn không muốn nhưng lại không chịu được anh quấy rầy đòi hỏi nên cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Đã học lại chương trình học ở trường, cơ thể cũng dần dần bình phục lại, mỗi ngày cô đều dành ra chút thời gian để làm việc, lúc thì quán cà phê, lúc ở phòng thiết kế, chuyên ngành cô học có liên quan đến mấy thứ này, mắt thấy sắp bước vào năm thứ ba đại học nên cô muốn chuẩn bị sớm một chút.
Đêm nay thời gian tan làm thực sự quá muộn, cấp trên của cô là Ngô Tiêu lái xe đưa cô trở về.
Ngô Tiêu vẫn luôn biết cô là một cô gái vô cùng tiết kiệm, rất chất phác nên lúc lái xe đến cửa biệt thự vẻ mặt của Ngô Tiêu hơi kỳ lạ.
Thì ra... Trong nhà cô có tiền như vậy sao?
Phải biết rằng khu biệt thự này được xây dựng xong cách đây không lâu lắm, người có thể mua được biệt thự ở đây tất cả đều không phú thì quý, giá trị bản thân của từng người đều vượt qua mấy chục nghìn tỷ.
Phát hiện được người đàn ông kia hơi kinh ngạc, Đường Uyển cũng không hề che giấu: "Bạn trai tôi ở đây."
Lần này Ngô Tiêu lại càng thêm kinh ngạc: "Cô có bạn trai rồi à?"
"Ừm."
Sau khi Ngô Tiêu kịp phản ứng lại thì hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn cô cũng không đơn thuần giống như trước kia nữa: "Bình thường sao không nghe thấy cô nhắc tới."
"Bình thường làm việc nên cũng không có cơ hội để nói." Nếu như trước kia, Đường Uyển có thể giấu được thì nhất định sẽ giấu nhưng sau khi trải qua một lần đứng giữa sống chết cô đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều, có một số việc càng giấu diếm càng để lại tai hoạ ngầm, cô làm được thì cũng không có gì phải dấu diếm.
Ngô Tiêu lại cảm thấy rất sốc, anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc xe bình thường của mình đột nhiên cảm giác được mình và cô gái này không hợp nhau chút nào.
Thật ra anh ta cũng hơi cảm tình đối với Đường Uyển, nhất là khi một thực tập sinh học năm thứ ba đại học mà năng lực làm việc không hề kém hơn nhân viên chính thức, cái này là do cô có nhiều năm kinh nghiệm đi làm thêm.
Việc hôm nay đưa cô trở về, cũng là ra quan tâm ngoài công việc.
Nhưng bây giờ nghe thấy cô đã có bạn trai, đối phương còn ở trong một khu nhà giàu như thế này khiến anh ta cảm thấy mình quả thực là không biết lượng sức, vô cùng tự ti.
Nhưng người có tiền có thể ở nơi này chắc là tuổi tác cũng không nhỏ nhỉ?
Cô tuổi trẻ mỹ mạo chẳng lẽ lại đi tìm một người lớn tuổi ư?
Nghĩ như vậy, lời nói của Ngô Tiêu mang theo hàm ý hỏi một câu: "Bạn trai cô điều kiện rất không tệ nhỉ, bao nhiêu tuổi rồi?"
Đường Uyển vẫn vô cùng lạnh nhạt như cũ: "Lớn hơn tôi một chút."
Lời này lọt vào trong tai Ngô Tiêu lại thay đổi ý nghĩa, lớn hơn cô một chút có phạm vi rất rộng nhưng cô đã nói như vậy thì nhất định đối phương không phải người trẻ tuổi rồi.
Con người đại khái chính là như vậy, từ một giây bắt đầu nghi ngờ này tội danh của đối phương đã được thành lập.
Ánh mắt Ngô Tiêu trở nên vô cùng thâm ý: "Không ngờ cô chỉ mới đang học đại học mà đã có dự định cho mình như vậy."
Đường Uyển không có gì nhưng cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của anh ta, lời này nếu muốn nói thẳng ra miệng là có thành kiến và xem thường, là ai nghe được cũng không thể tiếp tục thờ ơ.
Ngay lúc cô muốn nói một chút đạo lý với anh ta thì cửa sổ bên ghế lái phụ bỗng nhiên bị người ta gõ lên hai cái…
"Cộc cộc"
Tiếng vang trầm đục vang lên từ trên đỉnh đầu, Đường Uyển giật nảy mình vội vàng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nhìn còn khá, nhìn một cái cô suýt chút nữa đã sợ tè cả ra quần.
Lại là Mã Thiên Xích?!
Sao anh lại ra đây làm gì?
Đường Uyển vội vàng hạ cửa sổ xe xuống, người đàn ông kia mặc một bộ đồ ở nhà màu xám tro nhạt, tóc vừa gội xong có mấy sợi dán vào trên trán, vẻ mặt lạnh lùng được ánh đèn đường chiếu vào trông càng thêm có góc cạnh, anh xoay người nhìn sang Ngô Tiêu bên cạnh, biểu hiện trên mặt rõ ràng là khó chịu: "Đã trễ thế như vậy rồi em không vào nhà còn ngồi trong xe làm gì?"
Một câu, vô cùng khó chịu.
Đường Uyển nháy mắt mấy cái: "Em tăng ca muộn quá nên đồng nghiệp đưa em về nhà."
Nói xong, cô quay đầu giới thiệu sơ lược với Ngô Tiêu một chút: "Đây là bạn trai tôi, Mã Thiên Xích."
Ngô Tiêu còn đang đắm chìm trong suy đoán vừa rồi của mình, lúc này nhìn thấy mặt Mã Thiên Xích, cả người đều không thoải mái.
Người đàn ông này nhìn vô cùng sắc bén, cho dù là tỉ lệ ngũ quan hay là khí tức tản ra trên người, dù anh đang mặc quần áo ở nhà nhưng vẫn khiến cho người ta phải ngước mắt nhìn như cũ.
Cái gì mà ông già tuổi tác lớn, đây rõ ràng so với vận động viên thể thao trên TV cũng không kém bao nhiêu.
Ngô Tiêu lập tức nghẹn lời, ngay cả câu chào hỏi cũng không nói nên lời, lắp bắp nói một câu: "Chào, chào anh."
Mã Thiên Xích chỉ quét mắt nhìn anh ta, ngay cả nhìn thẳng vào cũng không buồn nhìn, trong mắt của anh ta cũng chỉ có một mình Đường Uyển: "Thời gian không còn sớm nữa, cùng anh vào đi."
Đường Uyển cầm lấy túi xách của mình, mở cửa xe đi xuống, quay người khách sáo nói lời cám ơn: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, tôi đi về trước đây."
Cả người Ngô Tiêu vẫn đang sững sờ: "À... Được được, đừng khách sao, hẹn gặp lại."
Mã Thiên Xích không muốn nhìn hai người chào hỏi qua lại, người đàn ông này chắc chắn có cảm tình với Đường Uyển, anh ta chỉ nhìn qua là biết ngay nhưng tài nghệ này cũng có chút bỏ đi rồi?
Anh ta xoay người cầm lấy túi trên tay Đường Uyển, cánh tay dài khoác lên bờ vai cô, mang theo cô gái nhỏ đi về phía cửa biệt thự.
Ngô Tiêu nhìn theo bóng dáng của hai người, một cao một thấp, một người tráng kiện một người mềm mại, chỉ nhìn qua cũng cảm thấy vô cùng xứng đôi.
Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của mình trên mặt không khỏi nóng lên, rõ ràng không có ai ở đây nhưng anh ta lại xấu hổ đến mức muốn tìm một cái kẽ đất chui xuống.
Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mất mặt quá, thật sự là quá mất mặt! Cũng may câu kế tiếp chưa kịp nói ra nếu không thật sự lớn chuyện lên sẽ bị người ta chê cười rồi...
Ngô Tiêu khởi động xe một lần nữa, vội vội vàng vàng giẫm xuống chân ga, lập tức rời khỏi khu biệt thự.