Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía cô, Tịch Giai Giai hỗn loạn, chỉ cảm thấy ánh mắt đó chứa đựng sự vui mừng, cô thấy trái tim mình đập hơi nhanh.
Thẩm Dĩnh cúi người ghé lại bên tai thằng bé: “Mau đi ra gọi chú Bùi của con về phòng, nói với chú ấy rằng dì Tịch tỉnh rồi."
"Dạ!"
Thằng bé chạy như bay ra khỏi cửa phòng bệnh, Tịch Giai Giai thấy Thẩm Dĩnh khom người hỏi mình: “Sao rồi, có nghe thấy giọng của tôi không?"
Tịch Giai Giai rất muốn nói cho cô rằng có thể nghe thấy, nhưng dây thanh quản lại không thể phát ra âm thanh, bây giờ với cô mà nói thì ngay cả một động tác như gật đầu cũng rất khó khăn.
Nửa phút sau, cửa phòng bệnh lại bị người dùng sức đẩy ra, một bóng đen thoáng hiện trước mắt cô, sau đó có một nụ hôn dịu dàng in lên môi cô.
Người đàn ông sờ mặt cô rồi cúi đầu hôn lên: “Cuối cùng thì em cũng tỉnh rồi."
Cuối cùng... Tuy Lục Hi cảm động nhưng vẫn hơi xấu hổ, chuyện này mới trải qua có một đêm thôi đó, dù là hai ngày một đêm, anh có thể hiểu được.
Ánh mắt Tịch Giai Giai hơi kinh hoảng, La Quyết Trình nhanh chóng chạy tới kiểm tra toàn bộ, thở phào nhẹ nhõm: “Có thể tỉnh lại chứng tỏ ý chí của cô ấy vẫn rất mạnh mẽ, thế nên không cần lo lắng quá đâu, vì bị thương nên sẽ có một ít phản ứng chậm chạp, kiên nhẫn một chút."
Bùi Dục gật đầu, đừng nói là kiên nhẫn, bây giờ dù cho Tịch Giai Giai làm gì, anh cũng sẽ không nói câu thứ hai.
Lục Hi biết anh cần không gian nên dẫn con và Thẩm Dĩnh rời đi, nhân viên y tế kiểm tra xong xuôi cũng ra ngoài, phòng bệnh rộng như thế chỉ còn lại hai người.
Tịch Giai Giai không thể nói chuyện nhưng trong lòng nghĩ rất nhiều, cô nhớ tới cảnh ngộ trước khi bị hôn mê, tâm trạng trở nên rất sa sút và tiêu cực, cô lo rằng vết thương trên bụng mình sẽ để lại một vết sẹo rất to...
Bùi Dục nhận ra cảm xúc của cô không ổn định, không biết nói gì mới làm dịu được nên chỉ đành cố gắng chăm sóc, ở bên cô nhiều hơn.
Hai người chỉ như vậy mà không giao lưu với nhau được gần một tuần, đến ngày thứ tám, rốt cuộc thì Bùi Dục cũng không nhịn được, bắt lấy La Quyết Trình hỏi: “Cô ấy bị sao thế? Sao vẫn không thế nói chuyện? Đống thuốc cậu kê có tác dụng hay không thế?"
La Quyết Trình không nói nên lời: “Cậu căng thẳng tinh thần đến mức bắt đầu nghi ngờ y thuật của tôi rồi à?"
Bùi Dục khó chịu ra mặt đưa tay ra: “Vậy tại sao cô ấy không thể nói chuyện?"
"Trên tờ kết quả kiểm tra đánh dấu có thể nói được, nhưng cụ thể tại sao vẫn chưa nói thì cứ hỏi chính cậu đi."
"Hỏi tôi? Tôi có phải bác sĩ đâu, làm sao mà biết."
La Quyết Trình quay đầu đi, giọng điệu nghiêm túc: “Có hai nguyên nhân, một là tạm thời cô ấy vẫn chưa thích ứng được, nhưng mà tỉ lệ này rất nhỏ, hai là có thể cô ấy không muốn nói chuyện với cậu, chính mình chọn im lặng."
Bùi Dục nghe xong, sắc mặt càng khó coi hơn, trong lòng cũng bất an thêm mấy phần.
Nếu như cô ấy không muốn nói chuyện với mình, vậy thì...
La Quyết Trình còn tưởng rằng anh còn muốn hỏi mình nhiều vấn đề, một giây sau, người trước mặt bỗng nhiên xoay người đi mất. Anh ta nhìn cánh cửa trống rỗng đó, thầm than thở: “Đúng là nghiệt duyên."
Lúc Bùi Dục trở lại phòng bệnh, Tịch Giai Giai đang ngồi trên giường đọc sách, bây giờ cô có thể ngồi dậy rồi, còn một tuần nữa là có thể ra viện.
Lúc này nhìn thấy anh đi vào, ánh mắt cũng không nán lại lâu mà nhanh chóng quay về trên sách.
Bùi Dục đứng trước cửa tầm nửa phút, trong lòng rất giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn đi tới bên cạnh cô: “Giai Giai, em có thể nói chuyện đúng không?"
Cơ thể Tịch Giai Giai cứng đờ, phản ứng nhỏ xíu này cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của Bùi Dục.
Anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: “Sao không để ý anh, hả? Ghét anh à?"
Nhớ về anh, vẫn im lặng như cũ.
Anh cũng không giận mà tự nói: “Nói cho anh biết suy nghĩ trong lòng em, dù tốt hay xấu anh đều có thể chấp nhận. Nếu em không muốn nhìn thấy anh, không muốn nói chuyện với anh thì có có thể tìm người đến thay, đừng khiến mình oan ức, được không?"
Sau khi nói xong câu này, Bùi Dục có thể cảm giác được cô gái nhỏ vốn đã im lặng rồi lại càng im lặng hơn, ngay cả ánh mắt nhìn anh cũng dời đi rồi.
Thái độ hoàn toàn không muốn đối mặt như vậy khiến anh hơi lo lắng, không muốn ép buộc cô, Bùi Dục đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài điều tiết cảm xúc của mình.
Ngay tại lúc anh vừa xoay người thì nghe được giọng nói khàn khàn của cô: “Em chỉ là không thích thái độ này của anh."
Không ôm hi vọng cô có thể nói chuyện, lúc này nghe được câu nói này, Bùi Dục không hiểu: “Gì cơ?"
Tịch Giai Giai ngẩng đầu nhìn anh: “Mấy hôm trước em nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và La Quyết Trình, anh muốn chờ đến lúc vết thương của em lành rồi thì sẽ suy tính đến quan hệ giữa chúng ta, đúng chứ?"
Bùi Dục sửng sốt, nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa anh và La Quyết Trình ở bên ngoài phòng bệnh vào ngày thứ hai cô tỉnh lại.
Lúc đó bọn họ cho rằng cô đang ngủ nên không đóng kín cửa, hóa ra cô lại nghe được.
Tịch Giai Giai chỉ tay lên vết thương trên bụng mình: “Em vì anh mới bị thương, dù đau đớn thế nào thì đến giờ em cũng không hề hối hận, nhưng sau khi nghe được cuộc trò chuyện đó, em hối hận rồi. Nếu biết trước anh sẽ nghĩ như thế, lúc đó sẽ không chịu thay anh..."
Lúc nói chuyện, cô tủi thân đến nghẹn ngào, cảm xúc kìm nén bùng nổ, nước mắt chảy dài, cô muốn lau đi lại bị Bùi Dục cướp trước.
"Anh sợ em lại vì anh mà rơi vào tình cảnh nguy hiểm."
"Thế nên mới muốn đẩy em ra xa à?" Tịch Giai Giai hất bàn tay đang định lau nước mắt cho mình của anh ra: “Em không cần anh làm thế."
"Giai Giai..."
"Nếu như anh có dự định đó thì không cần chăm sóc em nữa." Cô cố nén sự đau lòng, giả vờ không thèm để ý gì: “Dù sao thì anh vẫn luôn muốn đẩy em ra đấy thôi."
"Anh không có." Bùi Dục đau lòng dịu dàng ôm người vào lòng thật chặt, lồng ngực phập phồng kịch liệt: “Từ trước đến nay chưa hề muốn đẩy em ra, em có biết rằng để em rời đi còn khiến anh đau khổ hơn cả việc muốn lấy mạng sống của anh không hả?!"
"Em không biết, cái em thấy được là anh muốn sau khi em khỏi bệnh thì đẩy em ra!" Tịch Giai Giai cũng hét lên: “Em làm chuyện này không phải để anh rời khỏi em..."
Giọng nói dịu dàng của cô gái vang lên bên tai, giống như một chiếc gậy mạnh mẽ gõ ngay trên đầu giúp Bùi Dục tỉnh táo.
Người trong cuộc là anh mơ hồ không rõ mới thật sự khiến cho cô gái của anh rơi vào hiểm cảnh, cái cô mong chỉ là anh ở cạnh mà thôi.
Trong chớp mắt, rẽ mây nhìn thấy mặt trời, tấm lòng chân thành của cô, cuối cùng anh cũng hiểu được rồi.
Bùi Dục siết chặt tay, nhỏ giọng xin lỗi: “Anh sai rồi."
Động tác giãy giụa của Tịch Giai Giai dừng lại vì lời xin lỗi của anh, nước mắt dừng ở khóe mắt, nhỏ giọng nghẹn ngào.
"Sẽ không đẩy em ra nữa, từ nay về sau sẽ không bao giờ như thế."
"Vậy nếu như sau này em lại gặp nguy hiểm thì sao?" Anh có bị dao động lần nữa không?
"Không biết, dù có chết, chúng ta cũng cùng chết."
Lần này, cuối cùng Tịch Giai Giai cũng nở nụ cười, cô nhẹ nhàng gật đầu, kí bản khế ước sinh tử này: “Được."